Vô Thượng Thần Đế

Chương 935: Thứ đồ gì

- Cao, thực sự rất cao tay!
Giữa hai người nói chuyện, Mục Vân đương nhiên một chữ không nghe sót.
Thông Thần cảnh?
Trời à, Trần Kiệt Ngọc cũng quá coi thường mình.
Nhìn thấy khôi lỗi vọt tới, Mục Vân đánh ra một quyền, không lưu dư lực, toàn bộ oanh ra.
Đông!
Tiếng động trầm muộn vang vang lên, một quyền rơi xuống, lập tức, phía trên toàn bộ khảo hạch tràng, trong chốc lát yên tĩnh.
Tiếng ca ca dần dần vang lên, khôi lỗi lúc này ầm vang nổ tung.
Nát!
Ông trời của ta, nát!
Thấy cảnh này, trưởng lão phụ trách thống kê trợn mắt hốc mồm.
Cái đồ chơi này, thế nhưng là dùng rất nhiều tiền mua từ Kim Môn bên kia, một cái hơn vạn cực phẩm linh tinh, cứ như vậy bị Mục Vân tung một quyền đánh nát.
Nghiệp chướng!
- Ngươi... Ngươi, ai bảo ngươi dùng khí lực lớn như vậy?
Nhìn Mục Vân, khảo hạch trưởng lão nổi giận quát.
- Trưởng lão, ta cũng không biết khôi lỗi này yếu ớt như vậy!
Yếu ớt?
Trưởng lão nhìn ánh mắt Mục Vân, hận không thể đánh một bạt tay, tiểu tử này, là thật sự ngu xuẩn, hay đang trang bức.
- Mau mau cút, thông qua cửa thứ hai!
- Đa tạ trưởng lão!
Mục Vân mỉm cười, chắp tay.
- Trần Kiệt Ngọc sao?
Nhìn Trần Kiệt Ngọc, Mục Vân cười nói:
- Lần sau động tay chân thì cao cấp hơn một chút, yếu như vậy, không phải đối thủ của ta đâu.
Nhìn Trần Kiệt Ngọc, Mục Vân cười cười mang theo một tia lạnh lùng.
Nghe đến lời này, Trần Kiệt Ngọc lại bá một tiếng sắc mặt trắng nhợt.
Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới Mục Vân cư nhiên biến thái như thế.
- Vân ca, ngươi xong rồi à?
Giờ phút này, Ngưu Oa mới chế phục khôi lỗi đối thủ, thở hồng hộc, trên người càng mang không ít thương tổn.
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nhìn về phía trước, nói:
- Chúng ta đi tới cửa ai tiếp theo đi!
- Được!
Ngưu Oa nhìn Trần Kiệt Ngọc, hừ lạnh một tiếng, theo Mục Vân rời đi.
Trước đó hắn nhìn thấy Trần Kiệt Ngọc, chỉ cảm thấy người này thâm bất khả trắc, một ngón tay đều có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Trần Kiệt Ngọc, hắn căn bản khinh thường quan tâm.
Mặc dù Trần Kiệt Ngọc là Linh Huyệt cảnh thất trọng, thế nhưng là hắn Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, lại thêm tu luyện Hổ Bộ Long Hành quyền, giao thủ cùng Trần Kiệt Ngọc, cho dù thắng không được, khẳng định cũng sẽ không thua.
Đây hết thảy cải biến, vẻn vẹn bên trong thời gian mấy tháng, đánh chết Ngưu Oa hắn cũng không nghĩ ra, mấy tháng sau sẽ khác biệt so với lúc trước như thế.
- Cửa ải tiếp theo, là huyễn trận quan, Ngưu Oa, ta đoán huyễn trận quan sẽ có chém giết chân chính, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng cậy mạnh.
- Hắc hắc, ta biết, ngươi yên tâm đi!
- Ừm!
Hai người kết bạn đi tới cửa thứ ba, mà giờ khắc này, chỗ cửa thứ hai, Trần Kiệt Ngọc lại như người chết, trên mặt không có một tia huyết sắc.
Ngay vừa rồi, hắn nghe đệ tử khảo hạch phía sau thảo luận, có một tên đệ tử có độ phù hợp hỏa hành đến thập phẩm.
Thập phẩm!
Qua nhiều năm như vậy, bên trong toàn bộ Hỏa Hành sơn, đến thập phẩm, cũng chỉ có Sơn chủ hiện nay thôi.
Mà đáng chết là, tên đến phẩm cấp này chính là Mục Vân!
Trần Kiệt Ngọc cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Vì cái gì hắn bị sắp xếp làm giám sát tại cửa thứ hai đây, nếu là cửa thứ nhất, biết được Mục Vân thiên phú như vậy, hắn chắc chắn sẽ không động thủ.
Mà cả Ngưu Oa kia, rõ ràng đều có thiên phú đến ngũ phẩm thượng đẳng.
- Đáng chết, quả thực đáng chết!
Trần Kiệt Ngọc không thể không phẫn nộ.
Điệu bộ hai người này, trở thành ngoại sơn đệ tử, chuyện chắc như đinh đóng cột.
Mà Mục Vân bày ra thực lực, vô cùng có khả năng trở thành nội sơn đệ tử, thậm chí là Hỏa Thánh Tử.
Nếu quả thật như thế, vậy có thể xưng nghịch thiên.
Đến thời điểm đó, hắn tính toán cái rắm.
Vừa nghĩ đến đây, thân thể Trần Kiệt Ngọc cứng ngắc.
Không được, không thể ngồi chờ chết.
Trần Kiệt Ngọc giao chuyện trong người giao cho đệ tử bên người, đi về phía nội sơn.
Lúc này, có thể trợ giúp hắn chỉ có Hỏa Mị Nhi.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân cùng Ngưu Oa hai người đã bắt đầu tiến hành khảo hạch cửa thứ ba.
Cửa khảo hạch này, chính là huyễn trận quan.
Đệ tử tham gia khảo hạch, ngồi ngay ngắn bên trong đại trận, có thể bắt đầu khảo hạch.
Cửa thứ ba cũng không phải một trận chém giết liền kết thúc, mà cần đi qua các trở ngại trên đường của võ giả như tham, sắc, ham muốn, khảo hạch một ít tình cảm sẽ cản trở lòng tiến thủ võ giả đều sẽ biểu hiện ra.
Mà quan trọng nhất là, cửa khảo hạch này chính là có thể nhìn ra cảnh giới võ giả đến cùng đang ở cấp độ gì.
Võ giả Ở vào huyễn trận, tâm trí bị mê hoặc, không cách nào che giấu tu vi mình.
Cho nên trên cơ bản, cửa thứ nhất cùng cửa thứ hai thật ra là vì làm nền cho cửa thứ ba.
Khảo hạch quan trọng nhất, thật ra là ở cửa thứ ba.
Cửa này cũng là một cửa hấp dẫn người ta nhất.
Mỗi một lần khảo hạch tuyển nhận ngoại sơn đệ tử, tông môn đều hi vọng có thể gặp được một vị thiên tài, mà tốt nhất là thiên tài đơn thuộc tính, thiên tài sẽ không bị Ngũ Hành thiên phủ phát hiện.
Mà lần này, giám sát cửa ải cuối cùng khảo thí chính là ngoại sơn tổng trưởng lão Hỏa Lưu Vân ban đầu lộ diện.
Giờ phút này trong tay Hỏa Lưu Vân, danh sách liên quan tới tham gia khảo hạch cuối cùng đã hiện ra.
- A?
Nhìn thành tích trên danh sách, Hỏa Lưu Vân kinh hãi.
- Thập phẩm thiên phú, một quyền oanh nát khôi lỗi, Mục Vân!
Nhìn thấy cái tên Mục Vân, thân thể Hỏa Lưu Vân nhịn không được run lên, thiên tài, thiên tài hiếm thấy, quả thực là so với sơn chủ hiện tại, còn muốn cho người ta càng thêm kinh diễm.
Thập phẩm thiên phú, là sau khi đổi mới ghế đá khảo thí mới nghiệm chứng ra.
Mà khảo nghiệm khôi lỗi, càng là đồ chơi mà Kim Môn những năm gần đây mới mân mê ra, phía dưới Vũ Tiên cảnh, căn bản không có khả năng đánh tan.
Mục Vân tung một quyền oanh bạo.
Chẳng lẽ, thượng thiên lại đưa tới một vị thiên tài cho Hỏa Hành sơn?
Hai mắt Hỏa Lưu Vân nhìn chằm chằm Mục Vân bên trong huyễn trận, từ đầu đến cuối chưa từng rời đi.
Khả năng này là Hỏa Hành sơn lần nữa thức tỉnh một thiên tài, hắn thế nào tuỳ tiện bỏ qua.
Cùng lúc đó, huyễn trận triệt để mở ra.
Ở vào bên trong huyễn trận, Mục Vân cảm giác được cảnh tượng trước mắt cấp tốc biến hóa.
Mục Vân chỉ cảm thấy mình đang ở vào phía trên một thảo nguyên, mà đầy đất thảo nguyên đều sinh trưởng các loại thiên tài địa bảo, cái gì bích thụ ngọc quả, uất kim hương tử hoa, nhìn qua đã để người hoa mắt.
Mà cách đó không xa, càng đi tới không ít mỹ nữ.
Những mỹ nữ kia, toàn bộ quần áo bại lộ, dáng người hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt Mục Vân.
Cũng không ít võ giả cường đại, áp giải nô lệ đủ loại kiểu dáng, đi lên phía trước, cung cung kính kính.
Mà bên người, chính là một cái ghế toàn bộ đều bằng Vĩnh Hằng Chi Kim chế tạo thành, nơi này, quả thực là thiên đường của nhân gian.
Mục Vân giờ phút này chính là đế vương, cái gì mình đều có, cái gì cũng không thiếu, chỉ cần hắn duỗi duỗi tay, hết thảy đều đến ngực mình.
Nhưng nhìn trước mắt hết thảy, Mục Vân lại nhếch miệng.
Thứ đồ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận