Vô Thượng Thần Đế

Chương 947: Giao Cho Ta Đi

Nhưng bây giờ người khác đã buộc mình cao điệu.
Vậy triệt triệt để để cao điều.
Tần Đồng nghe đến lời này, chỉ cười khổ.
Hắn biết, mình khuyên can vô dụng.
Không nói đến Mục Vân sẽ đi tìm Hỏa Thông Thiên, chỉ sợ Hỏa Mị Nhi trị liệu cho Trần Kiệt Ngọc sẽ đi tìm ca ca của mình.
Mà dù Mục Vân có thể chịu đựng chống lại Hỏa Thông Thiên, Hỏa nhất tộc, còn sẽ có thiên tài khác, thậm chí hạch tâm trưởng lão tới đối phó Mục Vân.
Mình bị Mục Vân hố thảm.
Nhưng bây giờ, hắn chỗ nào có thể phản kháng Mục Vân.
- Đi thôi!
Sắc mặt Tần Đồng trắng bệch, cúi đầu xuống, bất đắc dĩ nói.
- Ta biết ngươi có tâm tư gì!
Mục Vân nhìn Tần Đồng, nói:
- Ngày sau, ngươi tại Hỏa Hành sơn, làm việc cho ta, ta cam đoan, chỉ cần ngươi không xúc phạm môn quy, ta đều có thể bảo đảm ngươi, cho dù người khác hãm hại ngươi.
- Nếu ngươi như trước đó, chần chừ, khắp nơi buôn bán tin tức, không cần những người khác xuất thủ, vẫn là câu nói kia, ta có một trăm loại phương pháp để ngươi biến mất bên trong Hỏa Hành sơn.
Bảo đảm ta?
Tần Đồng chỉ cười khổ.
Nhưng trong lòng thì thầm than: Ngươi có thể bảo trụ chính ngươi cũng không tệ.
Mà giờ phút này, Thông Thiên Phong.
Nơi này, chính là sơn phong của Hỏa Thông Thiên.
Ngọn núi này trọn vẹn cao gần tám trăm mét, trong mấy ngọn núi xung quanh, vô cùng dễ thấy.
Đứng dưới chân núi, nhìn sơn phong cao tám trăm mét, Tần Đồng cười khổ nói:
- Chính là chỗ này!
- Chỉ là, sơn phong mỗi một vị Hỏa Thánh Tử đều có trận pháp độc lập, Hỏa Thông Thiên là tôn tử đại trưởng lão, tu vi dù không phải cao nhất, nhưng trận pháp xung quanh ngọn núi này lại là rất...
Tần Đồng còn chưa nói xong, Mục Vân đã đằng không bay lên.
Hai tay không hiểu thấu điểm ra mấy đạo chân nguyên, đập lên trên ngọn núi kia, trong lúc bất ngờ, sơn phong lúc đầu không cách nào thấy rõ bộ dáng lúc này thế mà hiển lộ ra vết tích.
Dần dần, sương mù tràn ngập bên ngoài sơn phong bắt đầu tiêu tán.
Tán!
Tần Đồng sững sờ.
Đại trận bị phá!
Làm sao có thể?
Hắn biết, Hỏa Thông Thiên thân là tôn tử đại trưởng lão, bên trong Hỏa Hành sơn, người muốn làm hắn vui lòng, không biết bao nhiêu, bao gồm cả một ít hạch tâm trưởng lão.
Cho nên trận pháp của hắn, rất cường đại.
Thế nhưng trận pháp này thế mà bị Mục Vân điểm hai ba cái đã phá.
Cái này sao có thể?
Đó căn bản không có khả năng.
Tần Đồng vô ý thức cho rằng, sẽ không phải Hỏa Thông Thiên cố ý?
Mà giờ khắc này, phía trên ngọn núi lộ ra cảnh trí lại để Tần Đồng biết, Hỏa Thông Thiên tuyệt đối không phải cố ý.
Giờ phút này bên trên ngọn núi, quảng trường bên ngoài cung điện, một giường lớn dài trăm mét, rộng trăm mét, bất ngờ hiện ra dưới ánh mặt trời.
Mà phía trên giường lớn, oanh oanh yến yến, các mỹ nữ trần trụi, hoặc là nằm, hoặc là đứng, hoặc là quỳ, lẫn nhau vui đùa ầm ĩ chơi đùa.
Mà trong lúc này, một bóng người, toàn thân cao thấp không có một vật, lười biếng nằm ở trên giường, một nữ tử đang ra sức lắc qua lắc lại.
- Hỏa Thông Thiên!
Trong một khoảnh khắc này, đại trận bị phá, toàn bộ tác phong của Hỏa Thông Thiên bị hoàn toàn bại lộ ở trước mặt mọi người.
Lập tức, bên trên từng ngọn núi xung quanh, từng bóng người ngự không mà tới.
- Ha ha, Thông Thiên huynh, trách không được cả Thiên sơn phong của ngươi vân vụ lượn lờ, chăn lớn cùng ngủ, giường lớn trăm mét, ngươi thật biết hưởng thụ.
- Đúng vậy, không nghĩ tới, Thông Thiên huynh biết hưởng thụ sinh hoạt như thế.
- Thật sự là chúng ta theo không kịp.
Lập tức, từng tiếng cười to vang lên, Hỏa Thông Thiên lúc đầu nhắm mắt thoải mái lật trời, đột nhiên mở hai mắt ra, khó tin nhìn bốn phía.
Hắn thực sự quá mức yên tâm đối với phòng ngự đại trận của mình, đến mức bị người phá vỡ, hắn căn bản không có cảm thấy được.
Một phương diện khác, cũng bởi vì thủ đoạn Mục Vân phá trận, thực sự quỷ thần khó lường, căn bản không có tiếng động gì.
Thẳng đến Hỏa Thánh Tử xung quanh mấy ngọn núi xuất hiện, lúc này mới phát giác.
- Là ai!
Hỏa Thông Thiên mặc vào quần áo, nhìn bốn phía, áo não nói.
Đợi nhìn thấy kia Ngưu Oa, đột nhiên ngẩn người.
- Là ngươi!
- Là ta!
Ngưu Oa ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Mẹ ta đâu!
- Hừ, chỉ là ngoại sơn đệ tử ti tiện, dám đến bên trên ngọn núi của ta, hô to gọi nhỏ, muốn chết!
Hỏa Thông Thiên thường ngày vốn là tôn tử đại trưởng lão, khí diễm phách lối, ngoại sơn đệ tử trong mắt hắn, không bằng heo chó, nội sơn đệ tử, nhiều lắm xem như nô lệ.
Giờ phút này, nhìn thấy Ngưu Oa lại dám đi tới nơi hắn đòi người, còn khiến cho hắn mất hết mặt mũi, há không tức giận.
- Trần Kiệt Ngọc tên phế vật kia, làm việc thế nào
Hỏa Thông Thiên chửi nhỏ một tiếng, tức giận quát.
- Ca!
Nhưng mà ngay giờ phút này, một tiếng hô hoán đột nhiên vang lên.
Trong mắt Hỏa Mị Nhi mang đầy nước mắt, khóc giống như người làm bằng nước mắt.
- Ca, Trần Kiệt Ngọc bị phế!
- Phế cũng liền phế, vốn là một phế vật, ca tìm người tốt hơn cho ngươi.
Hỏa Thông Thiên an ủi.
Đối với cô muội muội này, hắn vô cùng yêu thương, mà hai người đều có yêu thích giống nhau, một thích nữ sắc, một thích nam sắc, trong âm thầm lần không ít câu thông.
Trần Kiệt Ngọc, Hỏa Thông Thiên cũng đã sớm không quen nhìn.
- Ca, chính là hắn, là Mục Vân này làm, ngươi giết hắn cho ta.
Hỏa Mị Nhi nhìn thấy Mục Vân giữa không trung, đột nhiên quát.
Chỉ là bên này, Tần Đồng lần nữa nhất kinh.
Mục Vân này đến cùng có bản lãnh gì, mặc dù cắt tiểu nhị của Trần Kiệt Ngọc, thế nhưng dựa theo tu vi cường đại của đại trưởng lão, hẳn là có thể nối liền mới đúng.
Đại trưởng lão Sinh Tử cảnh, không cách nào phá mở tiểu trận pháp do Thông Thần thập trọng Mục Vân thiết trí.
Tần Đồng cảm giác đầu của mình muốn loạn.
Mục Vân này, thực sự vượt qua tưởng tượng của hắn.
- Ồ?
Nhìn Mục Vân, Hỏa Thông Thiên ngược lại sững sờ.
- Nguyên lai ngươi chính là Mục Vân!
Trên mặt Hỏa Thông Thiên lộ ra một tia tiếu dung nghiền ngẫm.
- Có đảm lược, Thông Thần thập trọng, dám mang người đến chỗ ta đòi muốn người.
Hỏa Thông Thiên cười hắc hắc, búng tay một cái, mấy tên nữ đệ tử đi ra từ bên trong đại điện, khiêng ra một cái giường.
Trên giường, nương Ngưu Oa bị trói buộc hai tay hai chân, nước mắt trên mặt chảy xuống, nhìn thấy Ngưu Oa, càng la to.
- Oa nhi...
- Mẹ!
Ngưu Oa dâng trào nước mắt, nhìn nương Ngưu Oa, hô lớn:
- Nương, ta tới cứu người!
- Oa nhi, ngươi đừng đến đây, ngươi đi đi, ngươi đi mau! Tiểu nhị, các ngươi cũng đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn.
Nương Ngưu Oa còn tưởng rằng Mục Vân cùng Ngưu Oa đều chỉ là thông qua ngoại môn khảo hạch, trở thành ngoại sơn đệ tử, hô lớn.
- Hắc hắc, đi, ai cũng chớ đi!
Hỏa Thông Thiên cười hắc hắc:
- Tự tiện xông vào sơn phong Hỏa Thánh Tử khác, làm trái môn quy, Mục Vân, ta giết ngươi, cũng không sao.
- Mà, người vợ này, ta thấy rất có hương vị, nhất là thật lâu không có nam nhân, mùi vị đó, đặc biệt thư sướng, ta bắt hai người các ngươi, Mục Vân, ta sẽ đưa ngươi đến Hình Phạt đường, mà Ngưu Oa, ta sẽ để cho ngươi nhìn tận mắt nhìn thấy ta thế nào đi vào địa phương mà ngươi được chui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận