Vô Thượng Thần Đế

Chương 952: Sợ Rồi? (2)

Gia hỏa này thế mà bế quan trong lúc mấu chốt nhất.
Hắn sợ!
Cơ hồ là vô ý thức, tất cả mọi người đều bắt đầu sinh ra như vậy một ý nghĩ như thế.
Mục Vân tuyệt đối sợ, cho nên, mới có thể để sơn chủ truyền thụ công pháp, sau đó mượn cơ hội này tránh chiến không ra.
- Ha ha... Ta biết, Mục Vân này là cái thá gì!
Hỏa Thông Thiên ha ha cười nói:
- Bế quan? Bế mẹ hắn, hắn rõ ràng chính là sợ.
Hỏa Thông Thiên cười ha ha, khắp khuôn mặt đều là vẻ đắc ý.
Lúc trước Mục Vân ở trước mặt mọi người thề son sắt đón lấy khiêu chiến, thế nhưng không nghĩ tới, lúc này mới vừa qua không đến một ngày đã tìm ra được một biện pháp, làm rùa đen rút đầu.
- Không thể tuỳ tiện thả hắn!
Hỏa Mị Nhi tức giận không thôi.
Trần Kiệt Ngọc bị phế, mệnh căn tử không có, sinh hoạt hạnh phúc của nàng cũng kết thúc.
Cho nên đối với Mục Vân hận, Hỏa Mị Nhi hận không thua gì Hỏa Thông Thiên.
Nếm tận các loại biện pháp, Trần Kiệt Ngọc xem ra không được, cái này khiến nàng càng rất buồn rầu, không có mệnh căn của Trần Kiệt Ngọc, nàng luôn cảm giác sinh hoạt của mình thiếu khuyết một bộ phận.
- Muội muội yên tâm, tiểu tử này, ngày xuất quan, chính là tử kỳ của hắn, hắn thật không dám chiến, nước bọt Hỏa Hành sơn đều có thể dìm chết hắn.
Hỏa Thông Thiên sớm đã nghĩ kỹ hết thảy.
Quyết chiến sau một tháng, hắn đương nhiên sẽ đi.
Nếu như đến thời điểm đó Mục Vân mượn cớ không đến, đến lúc đó, người toàn bộ Hỏa Hành sơn đều sẽ biết, gia hỏa này bất quá là công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được.
Mà nếu như Mục Vân đến, vậy thì càng tốt.
Đến thời điểm đó, hắn đột phá đến Vũ Tiên cảnh nhị trọng, chém giết Mục Vân, phía trên Hỏa Thánh đàn, sinh tử chỉ còn một người, hắn không có khả năng để Mục Vân còn sống đi xuống lôi đài.
Đến, Mục Vân hẳn phải chết không nghi ngờ.
Không đến, danh dự Mục Vân càng như quét rác, còn khó chịu hơn hơn chết.
Bất kỳ nhìn thế nào, Mục Vân đều bị buộc lên tuyệt địa.
Chỉ là giờ khắc này, khó chịu nhất lại không ai qua được Tần Đồng.
Xong đời rồi, triệt để xong đời rồi!
Tần Đồng chỉ cảm thấy mình đi đến tuyệt lộ.
Ngay từ đầu, Mục Vân uy phong lẫm liệt, rất có phóng khoáng đại sát tứ phương, ai cũng không sợ.
Nhưng bây giờ, thả ra lời nói kiên cường lại đi bế quan lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm.
Tần Đồng mặc dù là nội sơn đệ tử, còn không có tư cách học tập Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, thế nhưng hắn biết, môn võ kỹ này, lĩnh ngộ nhanh nhất là Sơn chủ Hỏa Lân hiện nay.
Thế nhưng lúc ấy cũng bỏ ra thời gian bảy tháng.
Mà thời gian Mục Vân cùng Hỏa Thông Thiên tranh tài là ở một tháng sau.
Trong một tháng, Mục Vân xuất quan, quả thực là nói đùa.
Cho dù Mục Vân lợi hại hơn Sơn chủ hiện nay, thì ít nhất cũng mấy tháng căn bản không có cách xuất quan.
Cái này không phải Mục Vân nhận sợ?
Thế nhưng lúc trước hắn lại bị Mục Vân mang theo, đi thẳng đến bên trên ngọn núi Hỏa Thông Thiên.
Mà Trần Kiệt Ngọc là một người có thù tất báo.
Đắc tội hắn, Mục Vân hiện tại bế quan, mình nơi nào có chỗ dựa.
Hoàn toàn chính là chờ chết.
Mà hắn cũng không giống mẹ con hai người Ngưu Oa, cùng Mục Vân đi tới Hỏa Hành sơn, Sơn chủ ngược lại hữu tâm, bảo vệ mẹ con hai người bọn hắn, thế nhưng hắn lại thảm.
- Tần Đồng!
Trong lúc Tần Đồng đang suy nghĩ, một tiếng hét âm dương quái khí đột nhiên vang lên ở sau lưng.
- Trần Kiệt Ngọc!
Nhìn một thân ảnh kia, Tần Đồng triệt để ngây người.
Xong đời rồi, không nghĩ tới, Trần Kiệt Ngọc nhanh như vậy đã đến.
Xoay người, nhìn Trần Kiệt Ngọc, Tần Đồng vừa chắp tay, quỳ xuống nói:
- Trần huynh, trước đó bị Mục Vân bức hiếp, đều là hiểu lầm, là hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Khuôn mặt Trần Kiệt Ngọc giờ phút này càng thêm sạch sẽ, ngay cả sợi râu đều không nhìn thấy, tiếng cũng trở nên cực kỳ bén nhọn.
- Tốt, Tần Đồng, ngươi là nội sơn đệ tử, ta không thể làm gì ngươi, nhưng ngươi ghi nhớ, bên trong thời gian một tháng tiếp theo, ngươi tốt nhất đi đường cẩn thận một chút.
Trần Kiệt Ngọc hừ hừ, rời đi.
Tần Đồng hiểu rõ, Trần Kiệt Ngọc hiện tại cố kỵ nhiều người, sẽ không động thủ, thế nhưng một khi hắn lạc đàn, đến thời điểm đó, chỉ sợ Trần Kiệt Ngọc sẽ bắt đầu động thủ.
- Đáng chết!
Tần Đồng có thể sống sót tại Hỏa Hành sơn, dựa vào không phải thực lực cường đại, mà là bản sự mượn gió bẻ măng, thế nhưng lần này lại bị Mục Vân cái hố chết, triệt để ngã xuống trên một cây đại thụ.
Trong lòng Tần Đồng xem như hận Mục Vân úp sấp.
Đây hết thảy, Mục Vân hoàn toàn không biết.
- Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, dùng lực lượng bát hoang, hỏa làm căn cơ, ngưng tụ ra bát hoang Hỏa Long, chín trọng công pháp trước ghi chép, thật vô cùng cường đại.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn chín cây Phong Long Trụ trước người, bàn tay vung lên.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, trên Phong Long Trụ, một đầu Hỏa Long ầm vang bay ra.
- Nhất trọng!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, Hỏa Long quấn quanh người Mục Vân, ngửa mặt lên trời thét dài.
- Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, mạnh nhất có thể ngưng kết ra tám đầu Hỏa Long, một Hỏa Long, nhất trọng cảnh giới!
Mục Vân mỉm cười, trên mặt mang một tia động tâm như có như không.
Thời gian một tháng, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, mình có thể tu luyện tới trọng thứ mấy.
Thời gian từ từ trôi qua, mà trong lúc Mục Vân tu luyện trong chín Phong Long Trụ, phía ngoài bàn luận sôi nổi tiếng càng ngày càng vang dội.
Nương theo thời gian càng ngày càng tiếp cận, tin tức liên quan tới Mục Vân vẫn một chút cũng không có.
Đám người bắt đầu tưởng tượng, lần này, chỉ sợ Mục Vân thật sự muốn dùng bế quan làm lý do, tránh né Hỏa Thông Thiên.
Thời hạn một tháng đến ngày, một ngày này, xung quanh Hỏa Thánh đàn, hàng ngàn hàng vạn đệ tử xúm lại mà tới.
Hai vị Hỏa Thánh Tử đánh nhau chết sống, ở trên toàn bộ Hỏa Hành sơn, mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện.
Bọn hắn đâu có lý do gì không chú ý.
Mà lúc này, Hỏa Thông Thiên một thân trường sam màu đỏ, khí vũ hiên ngang, hai tay chắp ra sau, ngạo nghễ đứng ở phía trên Hỏa Thánh đàn.
- Các vị, một tháng trước, ta cùng Mục Vân định ra Hỏa Thánh đàn chiến, lúc ấy hắn cũng đáp ứng xuất chiến, hôm nay, Hỏa Thông Thiên ta ở đây chờ hắn, trước khi mặt trời xuống núi, ta sẽ một mực chờ, nếu như hắn không dám tới...
Hỏa Thông Thiên còn chưa dứt lời.
Thế nhưng tất cả mọi người hiểu rõ.
Nếu như Mục Vân không dám tới, thanh danh của hắn xem như triệt để thối.
- Đều nói Mục Vân đi lĩnh hội Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, Bát Hoang Hỏa Long Ngâm không có nửa năm mười tháng, chỗ nào có thể lĩnh hội thông thấu.
- Ai nói không phải, cái này không rõ ràng, Mục Vân muốn lấy cớ lĩnh hội, phòng thủ mà không chiến!
- Đúng vậy, xem ra hắn cũng biết, mình căn bản không phải đối thủ của Hỏa Thông Thiên.
- Nguyên lai cứ nghĩ đây là một trận đại chiến khoáng thế, chúng ta mở mắt một chút, không nghĩ tới Mục Vân kia sợ, không dám đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận