Vô Thượng Thần Đế

Chương 955: Chết Như Thế Nào? (2)

- Ngươi bất quá chỉ như thế!
Hỏa Thông Thiên rơi xuống, cẩn thận nhìn Mục Vân, cười lạnh.
- Lời giống vậy tặng cho ngươi.
Nhưng ngay giờ phút này, một tiếng xé gió nhỏ xíu vang lên.
Tiếng kia thực sự quá mức yếu ớt, thậm chí cường giả như Hỏa Lân đều không thể nghe rõ.
Mà nhất thời, trong lòng bàn tay Mục Vân, một đạo ánh sáng chợt lóe.
Một đạo khác trong lòng bàn tay, tam đạo thiên hỏa của Mục Vân pha trộn cùng một chỗ, cướp đoạt dị nguyên hàn hỏa trong Khốn Thiên Hỏa Luân.
Tam đại thiên hỏa đối phó một bộ phận của dị nguyên hàn hỏa còn không có ý thức, đương nhiên không tốn sức chút nào.
Tiếng tạch tạch tạch vang lên, dị nguyên hàn hỏa bị Mục Vân hấp thụ, Khốn Thiên Hỏa Luân lúc này đứt gãy.
Gãy mất!
Nhìn thấy thân thể Mục Vân bị trói buộc tránh thoát, mọi người nhất thời không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi Mục Vân rõ ràng bị Khốn Thiên Hỏa Luân ngăn chặn, thế nhưng trong một chớp mắt ấy, Mục Vân ngược lại phá tan Khốn Thiên Hỏa Luân trói buộc.
Đây là tình huống như thế nào?
Đám người giữa sân hiện tại không rõ ràng cho lắm.
Hoàn toàn mộng bức.
Chỉ là ngoài dự liệu, Mục Vân tránh thoát khỏi Khốn Thiên Hỏa Luân trói buộc, thế mà mỉm cười chắp tay với Hỏa Thông Thiên, đi xuống lôi đài.
Làm cái gì?
Nhìn thấy cử động quái dị của Mục Vân, đám người sững sờ tại chỗ.
Thẳng đến khi thấy Mục Vân sắp đi xuống lôi đài, trưởng lão phụ trách quan chiến mới kịp phản ứng, vội vàng quát:
- Mục Vân, ngươi rời đi, chính là nhận thua!
- Nhận thua?
Mục Vân sững sờ.
- Rõ ràng là ta thắng mà!
- Ngươi thắng rồi?
Trưởng lão nhịn không được nói:
- Hỏa Thông Thiên căn bản không có nhận thua, ngươi chỉ phá thần binh của hắn, cũng không có đánh bại hắn, có thể nào vô cớ rời đi!
- Nhận thua?
Mục Vân nhìn Hỏa Thông Thiên đứng vững trên lôi đài, ha ha cười nói:
- Nếu như hắn có cơ hội nhận thua, ta cũng không để ý để hắn nói hai chữ nhận thua ra đâu.
Mục Vân vừa dứt lời, phù phù một tiếng, bụi bặm tóe lên, toàn trường xôn xao.
trên mặt Hỏa Thông Thiên thủy chung là vẻ mặt bình thản, từ vừa rồi đến bây giờ đều không nói một câu.
Thẳng đến thi thể của hắn ngã xuống, đám người lúc này mới phát hiện, khí tức Hỏa Thông Thiên dần dần tiêu tán.
Chết!
Chết rồi?
Chết như thế nào!
Nhìn sinh khí trên người Hỏa Thông Thiên tiêu tán, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân.
Mục Vân căn bản không thèm để ý những ánh mắt kia.
Giờ khắc này, tam đạo thiên hỏa đang áp chế lấy dị nguyên hàn hỏa, hắn nhất định phải mau chóng xử lý.
Ba bước cũng đã làm hai bước, Mục Vân rời khỏi Hỏa Thánh đàn.
Mà cùng lúc đó, Hỏa Lân ở trên không trung nhìn một màn phía dưới, ngốc tại chỗ.
- Cha, ngài trơ mắt nhìn Hỏa Thông Thiên bị giết?
Hỏa Vũ Phượng khó hiểu nói:
- Bất quá, nói thật, ta đều không nhìn ra Mục Vân thế nào giết Hỏa Thông Thiên.
Mặc dù nàng và Hỏa Thông Thiên đều thuộc Hỏa nhất tộc, thế nhưng Hỏa Vũ Phượng lại không có cảm tình gì dành cho tên sắc phôi này, chết cũng liền chết rồi.
- Khụ khụ!
Hỏa Lân lúng túng ho khan một cái, nói:
- Hỏa Thánh đàn tranh tài, nhất sinh nhất tử, ta thân là sơn chủ, cũng căn bản không cách nào nhúng tay, sao có thể vi phạm quy tắc.
Hỏa Lân lại càng buồn bực, vừa rồi Mục Vân tựa hồ sử dụng một loại thủ đoạn ẩn tàng, cùng loại với ám khí, thế nhưng hắn căn bản không có phát hiện.
Thẳng đến thân thể Hỏa Thông Thiên đổ xuống, hắn mới cảm giác được, Hỏa Thông Thiên thật ra chỉ còn lại một bộ túi da, bao gồm cả chân hồn bên trong hết thảy, đều bị triệt để xoắn nát.
Thế nhưng những thứ này chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, Mục Vân như thế nào làm được?
Kết quả, ngoài dự liệu.
Đối với Mục Vân mà nói, loại kết quả này rất bình thường.
Rời khỏi Hỏa Thánh đàn, Mục Vân chính trở về tới bên trong sơn phong của mình.
Hắn và Hỏa Thông Thiên công công chính chính sinh tử chiến, cho dù người khác muốn báo thù, không có lý do tìm tới hắn, cũng không thể hạ thủ.
Nhưng đối với Mục Vân mà nói, giết chết Hỏa Thông Thiên, tiện tay mà thôi.
Thế nhưng đối với toàn bộ Hỏa Hành sơn lại là sự kiện vang dội.
Đường đường cháu nội Đại trưởng lão, lên Hỏa Thánh đàn đọ sức với người bị giết.
Chuyện này, không tạo thành oanh động đều không được.
Mà giờ khắc này Tần Đồng lại căn bản không quản những oanh động này.
Trong lòng của hắn chỉ có hai chữ, báo thù.
Một tháng qua, hắn bị Trần Kiệt Ngọc chỉnh kém chút hậm hực muốn tự sát, thù này không báo, đáy lòng của hắn khó mà nuốt xuống cơn tức này.
Lần này, Hỏa Thông Thiên chết rồi, Hỏa Mị Nhi thiếu một chỗ dựa, mà Trần Kiệt Ngọc bởi vì rễ đứt, càng không làm được Hỏa Mị Nhi vui vẻ.
Hiện tại chỉ sợ Hỏa Mị Nhi bởi vì chuyện của đại ca mình, bực bội không thôi, làm sao có thời giờ đi quản Trần Kiệt Ngọc.
Đây là cơ hội tốt để hắn động thủ.
Đêm đó, nguyệt quang chiếu rọi tại ngoại sơn Hỏa Hành sơn.
Bên trong một mảnh loạn thạch, một thân ảnh, trên lưng khiêng một thân ảnh bị trói, nhanh chóng tiến lên.
Thời điểm lựa chọn phiến loạn thạch dày đặc, một thân ảnh bất ngờ dừng lại, hung hăng quẳng người trên lưng xuống đất.
- Ô ô...
Tiếng trầm thấp vang lên từ trong bao bố.
Thân ảnh kia ngồi xuống, mở bao tải ra, lộ ra một khuôn mặt người.
Chính là Trần Kiệt Ngọc!
- Là ngươi!
Nhìn thấy người trước mắt, Trần Kiệt Ngọc nhất thời trợn tròn mắt.
Tần Đồng!
- Không sai, là ta!
Tần Đồng nhìn Trần Kiệt Ngọc, cười nói:
- Lão hỏa kế, một tháng qua, chơi ta rất dễ chịu nhỉ?
- Ngươi muốn làm gì?
- Giết ngươi!
Tần Đồng không khách khí chút nào nói.
- Ngươi dám giết ta?
Hai chân Trần Kiệt Ngọc run rẩy, trong mắt đều hiện ra vẻ khủng bố.
- Làm sao không dám?
Tần Đồng giờ phút này híp mắt, nói:
- Không sai, cho tới nay, Hỏa Mị Nhi xem ngươi như là thịt trong lòng bàn tay, cho nên có nàng, có đại ca nàng, ngươi chỉ là một ngoại sơn đệ tử có thể giẫm lên mặt đệ tử nội môn.
- Chỉ là hiện tại khác biệt, Hỏa Thông Thiên chết, Hỏa Mị Nhi chết mất đại ca, thương tâm không kịp, chỉ sợ căn bản không để ý tới ngươi, mà một tháng nay, mệnh căn ngươi chữa trị không tốt, Hỏa Mị Nhi chỉ sợ sớm đã bất mãn ngươi.
Đao kiếm gạch lên mặt Trần Kiệt Ngọc, Tần Đồng lạnh lùng nói:
- Hết thảy chuyện ngươi làm ngày xưa, là thời điểm nên trả lại, lão tử không phải bị ngươi chọc tức.
Phù một tiếng vang lên, Tần Đồng căn bản không cho Trần Kiệt Ngọc cơ hội nói chuyện.
Hắn không phải chính nhân quân tử, chỉ nói còn sống chính là tốt nhất.
Làm xong hết thảy, thu thập thi thể gọn gàng, Tần Đồng rời đi.
Bên trong Hỏa Hành sơn, ngoại sơn đệ tử hết mấy vạn, Trần Kiệt Ngọc khá nổi danh, nhưng xú danh chứ không phải vinh quan, cho dù hắn biến mất, đa số người đều sẽ vỗ tay khen hay.
Tần Đồng căn bản không lo lắng điểm này.
Giờ phút này, hắn tiến vào nội sơn, đi tới dưới ngọn núi của Mục Vân.
Nhìn trên ngọn núi đèn đuốc sáng trưng, Tần Đồng thành thành thật thật đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi.
Đi qua việc này, hắn có thể hiểu rõ, Mục Vân là một người sát phạt quả đoán, mà lại rất có phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận