Vô Thượng Thần Đế

Chương 962: Ngũ hành chí bảo (1)

Giờ phút này, nguy hiểm mới bắt đầu, ai cũng sẽ không chủ quan.
Vừa tiến vào đến bên trong dãy núi, Mục Vân đột nhiên tiến lên một bước, giữ chặt Hỏa Vũ Phượng, khẽ quát một tiếng:
- Cẩn thận!
Ngay khi kéo Hỏa Vũ Phượng vào sau lưng thờ, phía trước lại không có một tia nguy hiểm.
Thủy Thiên Nhất, Tần Hiên mấy người đều vội vàng bày ra tư thế ứng phó, thế nhưng nào có Thánh thú công kích bọn hắn.
- Thôi đi, Mục Vân, thực lực không đủ, cũng không cần lúc kinh lúc rống, miễn cho mất mặt xấu hổ, hiểu chưa?
Thạch Nghiễn cười lạnh, nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
- Mục Vân?
Hỏa Vũ Phượng cũng một mặt mê mang nhìn Mục Vân.
Nàng chỉ cho rằng Mục Vân quá mức căng cứng, nơi này mặc dù nguy hiểm, nhưng còn không đến mức vừa tiến vào bên trong dãy núi liền gặp được nguy cơ.
Mục Vân cũng không để ý tới kia Thạch Nghiễn, chỉ nắm chặt chân Hỏa Vũ Phượng, nhấc lên.
- Ôi, còn quang minh chính đại chiếm tiện nghi.
Thạch Nghiễn cười lạnh.
Chỉ là nụ cười kia, theo một chân Hỏa Vũ Phượng nâng lên mặt đất, lại cứng ngắc ở nơi đó, không nhúc nhích.
Giờ phút này, bên trên bàn chân Hỏa Vũ Phượng, một trường xà cao năm mét, lớn bằng ngón cái màu đen, một đôi răng độc đã dính bám vào bên trên bàn chân Hỏa Vũ Phượng.
Nếu không phải giày Hỏa Vũ Phượng đặc thù, chỉ sợ đã bị cắn nát giày.
- Vằn Đen Sa Xà!
Nhìn Hắc Xà đã chết đi trên chân, Hỏa Vũ Phượng sững sờ, vội vàng lắc lắc chân.
Vằn Đen Sa Xà, bị nó cắn, võ giả sẽ bị tê liệt, vận không được chân nguyên toàn thân, đừng nhìn sa xà chỉ có như ngón cái, nuốt cả một đầu voi tuyệt đối không có vấn đề.
- Đa tạ ngươi, Mục Vân!
- Đừng khách khí!
Mục Vân vút Sa xà ra ngoài, khẽ gật đầu.
Giờ phút này Thạch Nghiễn lại cảm giác như cổ họng bị nhét một đống phân, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có lúng túng nhìn về phía trước, tiếp tục đi đường.
- Cẩn thận!
Mấy người tiến lên không bao lâu, Mục Vân đột nhiên lần nữa hô.
Nhưng lần này, có kia Vằn Đen Sa Xà xuất hiện quỷ dị, bọn người Tần Hiên cũng không dám lần nữa chủ quan, vội vàng nhìn bốn phía.
- Phía trước có một Thôn Vân Thạch Mãng đang chờ chúng ta đi đi vào.
Mục Vân đột nhiên nói
Thôn Vân Thạch Mãng!
Loại mãng thú này, bản thân hùng vĩ tựa như một tòa núi nhỏ, mà toàn thân đều màu vàng xám như tảng đá, giỏi về ngụy trang mình.
- Ở đâu?
Khoảng cách mấy người đủ khả năng nhìn thấy bất quá là hơn một trăm mét, lại xa, bọn hắn căn bản không nhìn thấy.
Còn giác quan, tại nơi này, xung quanh ướt sũng một mảnh, trừ Thủy Thiên Nhất có thể điều tra xa bọn hơn tầm mắt hắn một chút, những người khác, cũng không có biện pháp gì tốt.
- Phía trước, bên tay trái bốn mươi lăm độ, vị trí một trăm mét!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Tần Hiên bất động thanh sắc, đi về phía trước.
Thạch Nghiễn theo sát bên kia.
Con đường này, không thể nào lách qua, chỉ có thẳng tắp thông qua, cũng may Thôn Vân Thạch Mãng chỉ là ngũ giai Thánh thú, không tính quá lợi hại.
Bọn hắn sáu người tuyệt đối có thể ứng phó được.
- Chỉ là một Thôn Vân Thạch Mãng mà thôi, tính toán cái rắm.
Kia Thạch Nghiễn tiến lên một bước, trên mặt đất, tiếng lốp bốp vang lên, mặt đất ầm vang nổ tung một tường che, tường che ầm vang cất cao, sụp đổ xuống dưới, oanh một tiếng nổ vang.
- Cái này chẳng phải giải quyết xong!
Tường đá hóa thành từng khối cự thạch đập tới vị trí Thôn Vân Thạch Mãng máu tươi quả nhiên thuận khe đá chảy ra.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, Mục Vân lại biến sắc.
Hắn vốn định để mấy người giả vờ như không biết, đi qua bên cạnh cự xà, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh giết Thạch Xà.
Nhưng bây giờ, xong đời rồi!
- Ngu xuẩn!
Thấy cảnh này, Mục Vân nhịn không được mắng:
- Thôn Vân Thạch Mãng từ trước đến nay đơn độc hành động, thế nhưng sau khi một thạch mãng chết, sẽ có thạch mãng khác đến chiếm cứ vị trí của nó, mà lại không chỉ có một con!
- Ngươi dám mắng ta!
Nghe thấy Mục Vân mắng mình, Thạch Nghiễn quát.
Tê tê...
Tựa hồ để ấn chứng lời Mục Vân, sau một khắc, xung quanh vang lên từng tiếng tê tê.
Đám người đương nhiên biết, kia là tiếng lưỡi rắn, để đáy lòng bọn hắn run lên.
Một Thôn Vân Thạch Mãng, bọn hắn còn có thể giải quyết, thế nhưng một đám, lại khó.
- Làm sao bây giờ!
Nhìn thấy từng thạch mãng vọt tới, Hỏa Vũ Phượng mở lời.
- Tên kia không phải rất lợi hại sao? Để hắn xây tường đá giúp chúng ta ngăn cản!
Mục Vân châm chọc khiêu khích.
- Xây thì xây!
Thạch Nghiễn giờ phút này nào có thể chịu đựng Mục Vân trào phúng, hai tay kết ấn, từng tiếng ầm ầm này ầm vang nổ tung.
Từng tiếng lốp bốp truyền ra, những Thạch Xà trong khoảnh khắc đập lên.
- Mục sư đệ, bây giờ không phải thời điểm đùa giỡn!
Tần Hiên vội vàng nói:
- Chúng ta cùng lên đi!
- Mộc sư tỷ, có thể phối hợp ta một chút hay không.
Mục Vân đương nhiên biết, bây giờ không phải thời điểm nói đùa, nhìn Mộc Thanh Thiêm, mở lời.
- Có thể!
Đoạn đường này đi tới, Mộc Thanh Thiêm luôn cảm giác thân thể bên trong Mục Vân là lạ, thế nhưng đến cùng quỷ dị ởchỗ nào, nàng cũng không nói lên được.
Giờ phút này Mục Vân tìm nàng, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Mục Vân đến cùng kỳ quái chỗ nào.
Vừa dứt lời, Mục Vân cũng không dài dòng.
- Làm phiền Mộc sư tỷ dùng công pháp Thần Mộc tông các ngươi công kích những thạch mãng kia, ta không cầu Mộc sư tỷ có thể đánh trúng, chỉ hi vọng Mộc sư tỷ có thể gieo rắc ra vô cùng vô tận Mộc nguyên, hoặc có thể làm cho cây cối xung quanh dinh lên Mộc nguyên khí tức.
- Ta hiểu rõ!
Mộc Thanh Thiêm cũng là thiên chi kiêu nữ Thần Mộc tông, đương nhiên không ngu dốt, Mục Vân vừa dứt lời, nàng đã hiểu rõ Mục Vân có ý gì.
Hỏa khắc mộc, thế nhưng hỏa và mộc kết hợp lại, lực sát thương lại lớn hơn.
Điểm này, nàng đương nhiên biết.
Nhẹ gật đầu, Mộc Thanh Thiêm bước ra một bước, trên váy dài màu xanh nhạt, từng lục mang bay lên không.
Ngay sau đó, hai tay nâng lên, chỉ thấy trong miệng Mộc Thanh Thiêm thì thầm một tiếng, tiếng tạch tạch tạch đột nhiên vang lên.
Quanh người Mộc Thanh Thiêm từng đạo mộc chi nguyên khí nồng đậm hội tụ.
Mộc hành lực lượng cường đại bao phủ mà tới.
Bành bành bành...
Trong nháy mắt, Mộc Thanh Thiêm khẽ quát một tiếng, trước người, từng cọc gỗ ầm vang quật khởi, mà đầu ngón tay nàng, từng cây gai gỗ trọn vẹn dài hơn một mét, đâm ra.
Trong chốc lát, chỉ cảm thấy đầy trời tựa hồ đang rơi xuống cơn mưa cây cối.
- Tốt!
Thấy cảnh này, Mục Vân mỉm cười, phi không bay lên.
Tiếng lốp bốp vang lên, trong chốc lát, Tử Liên Yêu Hỏa nháy mắt tràn ngập ra.
Hỏa diễm màu xanh nhạt mang theo khí tức cực nóng thiêu huỷ hết thảy leo lên phía trên từng cây gai gỗ.
Tiếng lốp bốp nháy mắt vang lên, trong chớp nhoáng, bốn người khác, triệt để trợn tròn mắt.
Biển lửa đầy trời tại thời khắc này quay xung quanh đám Thạch xà, tiếng lốp bốp, vang lên ở xung quanh.
- Đi!
Cơ hồ trong nháy mắt, Mục Vân quát khẽ một tiếng, mang theo mấy người, dọc theo một đầu thông đạo nhỏ hẹp, xuyên qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận