Vô Thượng Thần Đế

Chương 968: Nuốt quả (2)

- Không có vấn đề!
Hắc quỷ lão đại gật đầu nói:
- Chúng ta cùng ngươi liên thủ, chém giết Mục Vân là được, chúng ta chỉ cần mạng của hắn, cái khác hết thảy không cần.
- Rất tốt!
Nham Bất Dịch chắp hai tay ra sau, lười biếng nhìn Mục Vân, nói:
- Thiên hỏa, nếu không phải Nham Bất Dịch ta không có hỏa hành thiên phú, ta cũng rất muốn muốn.
- Muốn, ngươi phải có mệnh cầm mới được!
Ánh mắt Mục Vân hiện ra hàn quang, bước ra một bước.
- Tần Hiên, Thủy Thiên Nhất, Mộc Thanh Thiêm, Hỏa Vũ Phượng, việc này không quan hệ gì với bốn người các ngươi, các ngươi nếu rời đi, Ngũ Hành Vân ta sẽ không làm khó các.
Ngay tại giờ phút này, Ngũ Hành Vân vẫn không có mở ra miệng đột nhiên nói.
Sẽ không làm khó?
Khẩu khí thật lớn!
Ngũ Hành Vân hoàn toàn xem mọi người như đồ chơi trong tay mình.
Chỉ là giờ phút này, trên mặt Tần Hiên lại lộ ra một tia lúng túng.
- Hỏa sư muội!
- Tần sư huynh, ngươi nếu muốn rời đi liền rời đi thôi, không cần hỏi ta!
Mặt Hỏa Vũ Phượng như băng sương nói.
Trên mặt Tần Hiên lại lộ ra vẻ xấu hổ.
Một bộ dáng khó mà quyết đoán, cuối cùng vẫn mở lời:
- Mục sư đệ, ngươi cũng đừng trách ta, Tần Hiên ta thức tỉnh thủy hỏa thuộc tính, sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào bên trong Ngũ Hành thiên phủ, cho nên, Ngũ Hành Vân đến lúc đó cũng sẽ là đồng môn của ta, vạch mặt, cũng không tiện, cho nên, thật có lỗi.
- Nên cút thì cút, đừng nói lời dối trá kia.
Hỏa Vũ Phượng còn chưa mở miệng, Mục Vân lại nhịn không được mắng.
Nghe được tiếng mắng, Tần Hiên nhìn Mục Vân, trợn mắt hốc mồm.
Một đường đi tới, Mục Vân đều không thích phân tranh, dáng vẻ đê mi thuận nhãn, không nghĩ tới lúc này lại thốt ra những lời này.
Ngay cả Hỏa Vũ Phượng cũng kinh ngạc nhìn Mục Vân.
- Mục Vân, ngươi...
Sắc mặt Tần Hiên tái nhợt, gầm nhẹ:
- Tốt, ta không nhúng tay vào chuyện ngươi và ngũ quỷ, Ngũ Hành thiên, bất quá, Tử Cực Dương Quả, ngươi dù sao cũng nên giao ra đi.
Nguyên lai là đang đợi cái này.
Mục Vân nghe đến lời này, cười nói:
- Tử Cực Dương Quả? Cho ngươi!
Vừa dứt lời, trong tay Mục Vân, bỗng nhiên xuất hiện một Tử Cực Dương Quả.
Thế nhưng trong nháy mắt Tử Cực Dương Quả xuất hiện, Mục Vân không chút do dự, nhét nhanh vào trong miệng, không ngừng nhai nuốt lấy, nhất thời, trong sơn động tùy ý khuếch tán mùi thơm.
- Mùi vị không tệ, ngọt ngào, ê ẩm, chờ lão tử phân giải xong lại cho ngươi.
Bên trong ngữ khí của Mục Vân mang theo mãnh liệt xem thường.
Lão hổ không phát uy, ai cũng nghĩ hắn là con mèo bệnh.
Ngũ Hành thiên? Nham Bất Dịch?
Tính là thứ gì!
Nhìn thấy Mục Vân lấy Tử Cực Dương Quả bỏ vào trong miệng nhai nuốt, Thủy Thiên Nhất cùng Mộc Thanh Thiêm hai người hai mặt nhìn nhau.
Mục Vân cử động lần này thực sự quá rung động.
Giờ khắc này, nhìn Mục Vân vô luận như thế nào đều là tử cục.
Nếu không lấy ra Tử Cực Dương Quả đàm phán cùng bọn người Ngũ Hành thiên, chí ít cũng lấy ra tiến hành đàm phán với mấy người bọn hắn mới đúng.
Nhưng bây giờ, hắn không nói hai lời, thế mà nuốt Tử Cực Dương Quả vào trong bụng.
Một cử động kia, quả thực tuyệt hết sinh lộ của mình.
- Cáo từ!
- Cáo từ!
Thủy Thiên Nhất cùng Mộc Thanh Thiêm đi chuyến này chính là vì Tử Cực Dương Quả để dẫn dụ Cửu Vĩ Tuyết Sơn Hồ, nhưng bây giờ Tử Cực Dương Quả bị Mục Vân nuốt, mục đích của bọn hắn cũng coi như thất bại.
Nhưng còn không đến mức bỏ đá xuống giếng.
Dù sao, bọn hắn đều là đệ tử ngũ đại tông môn, từ trước đến nay không có cảm tình gì đối với Ngũ Hành thiên phủ.
Ngũ Hành thiên cùng Nham Bất Dịch hai người cũng chưa ngăn cản.
Trong chớp mắt, trong động phủ, chỉ còn lại một nhóm bảy người Ngũ Hành thiên phủ, cùng với ba người ngũ quỷ, và có Hỏa Vũ Phượng, Tần Hiên, cùng với Mục Vân.
Tràng diện trở nên có phần quỷ dị.
Đám người trầm mặc không lên tiếng, Mục Vân lại đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Tử Cực Dương Quả, linh lực bất phàm, trong nháy mắt Mục Vân nuốt vào, tất cả linh lực hóa thành một dòng nước ấm, hội tụ tới bên trong hồn hải Mục Vân.
Ở nơi đó, chân hồn trôi nổi, được Tử Cực Dương Quả thai nghén hạ, lực lượng chân hồn bắt đầu gieo rắc ra.
Trong toàn thân, hồn lực tràn ngập, loại tràn ngập này cảm giác hoàn toàn khác biệt cùng chân nguyên lưu động trong thân thể.
Dần dần, Mục Vân cảm giác được bên trong thân thể của mình biến hóa, khóe miệng toát ra một vòng mỉm cười.
Cười!
Mục Vân thế mà lại cười.
Nhìn thấy Mục Vân nhếch môi, Tần Hiên chỉ cảm thấy mí mắt nhảy mạnh.
Dần dần, không lộ ra dấu vết, Tần Hiên đi qua phía cửa sơn động.
Hắn hiểu được, dùng tu vi Vũ Tiên cảnh lục trọng của mình, trong tay Ngũ Hành Vân cùng Nham Bất Dịch, căn bản không chiếm được lợi ích, cuối cùng Mục Vân bị giết, hắn là cái gì đều vớt không được.
Không có Tử Cực Dương Quả, hắn ở lại đây cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Mục Vân, ngươi không sao chứ!
Nhìn Mục Vân nở nụ cười, Hỏa Vũ Phượng hỏi.
- Ta? Đương nhiên không sao!
Nụ cười trên mặt Mục Vân càng sâu, hắn không nghĩ tới, chỗ tốt của Tử Cực Dương Quả khổng lồ như thế.
Chuẩn xác mà nói, hắn không nghĩ tới mình nuốt xuống Tử Cực Dương Quả lại có hiệu quả rõ rệt như thế.
Dần dần, hắn cảm giác được thực lực mình đang tiến bộ.
Cái loại cảm giác chân hồn chưởng khống thân thể dần dần xuất hiện.
Trong lúc lặng yên, hắn có thể cảm giác được, thực lực thuộc về mình bắt đầu khôi phục.
Vũ Tiên cảnh tam trọng - lưu ly kim thân.
Vũ Tiên cảnh tứ trọng - ích cốc không ăn.
Vũ Tiên cảnh ngũ trọng - vạn thọ chi cảnh.
Mặc dù Mục Vân hiện nay chỉ còn lại hơn một trăm năm thọ mệnh, thế nhưng đến ngũ trọng, hết thảy võ kỹ thi triển ra, uy lực trở nên không giống bình thường.
- Cười? Ngươi bây giờ còn có tâm tư để cười, một hồi chính là khóc.
Trong chớp mắt, Nham Bất Dịch nhìn Mục Vân, lạnh lùng nói.
- Khóc?
Nghe đến lời này, Mục Vân đột nhiên lắc đầu:
- Ta khóc hay cười, đều không quan hệ với ngươi! Thế nhưng ta nghĩ, một hồi nữa, ngươi tuyệt đối đừng khóc.
Mục Vân vừa dứt lời, không biết vì sao, Nham Bất Dịch chỉ cảm thấy mình như bị một con Độc Hạt để mắt tới, loại cảm giác này rất không thoải mái.
- Bên trên, giết hắn!
Nham Bất Dịch ra lệnh một tiếng, mấy người sau lưng xông ra.
Mục Vân chỉ là Vũ Tiên cảnh nhị trọng, trong mắt hắn, không đáng giá nhắc tới.
Thậm chí hắn đều lười động thủ.
Thế nhưng Mục Vân giờ phút này lại cười hắc hắc, không thủ ngược lại công kích, giết ra.
- Mục Vân, cẩn thận!
Không nghĩ tới Mục Vân sẽ lao ra, Hỏa Vũ Phượng cũng biến sắc.
Lần này vốn là nàng đến tìm Mục Vân, hợp tác cùng Mục Vân.
Thế nhưng không nghĩ tới, lại đưa Mục Vân lên tử lộ, giờ phút này, ai cũng rời đi, nàng đương nhiên sẽ không rời đi.
Nếu không trong lòng sợ rằng sẽ áy náy cả đời, tương lai đối với tu vi mình đề thăng cũng là trăm hại mà không một lợi.
- Nên cẩn thận là bọn hắn!
Mục Vân giết ra, đối diện là một tên đệ tử Ngũ Hành thiên phủ Vũ Tiên cảnh nhị trọng.
- U Minh Quỷ Trảo!
Một trảo cầm ra, bàn tay Mục Vân huyết hồng, trước người xuất hiện một đạo trảo ấn năm ngón tay, phù một tiếng vang lên, năm ngón tay trảo ấn bao phủ tên đệ tử kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận