Vô Thượng Thần Đế

Chương 971: Ngũ Hành Kiệt (2)

Tần Hiên này, hắn cũng hiểu rõ, thủy hỏa song tu, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sẽ là một trong đệ tử Ngũ Hành thiên phủ tuyển chọn lần này.
- Ngũ Hành Kiệt, là ngươi!
Không bao lâu, Tần Hiên bị dẫn tới, nhìn thấy Ngũ Hành Kiệt, sững sờ.
Người trước mắt, tâm tư tàn nhẫn, thủ đoạn khủng bố, hắn nhìn một cái đều cảm giác thân thể nhịn không được run rẩy.
Mà tu vi của người này càng là phía trên Ngũ Hành Vân, Vũ Tiên cảnh thất trọng, Nguyên Anh biến.
- Rất tốt, Tần Hiên, đã ngươi nhận ra ta, vậy thì dễ nói!
Ngũ Hành Kiệt chắp hai tay ra sau, ngạo nghễ nói:
- Động phủ này, trước kia ngươi tới?
- Tới qua!
Tần Hiên vội nói:
- Ta vốn cùng Mục Vân, Hỏa Vũ Phượng hai người bên trong Hỏa Hành sơn cùng với Thiên Thủy phái Thiên Thủy Nhất, Thần Mộc tông Mộc Thanh Thiêm năm người tới đây.
Tần Hiên cũng không đần, tuyệt không có nói Thạch Nghiễn tới.
- Chuẩn bị tìm Tử Cực Dương Quả, thế nhưng về sau, chúng ta liên thủ làm thịt hai con thất giai Thánh thú Hải Ngọc Cương Ngạc trông coi, đầu tiên là ngũ quỷ lại tới đây, muốn ám sát Mục Vân, rồi sau đó là đội ngũ Ngũ Hành Vân tới chỗ này, muốn đoạt lấy thiên hỏa của Mục Vân.
- Năm người các ngươi, chém giết thất giai Thánh thú?
Ngũ Hành Kiệt lúc này đánh gãy lời Tần Hiên.
- Không sai, Mục Vân kia người mang thiên hỏa, phối hợp cùng Thần Mộc tông Mộc Thanh Thiêm, rất cao minh.
Thiên hỏa.
Nghe đến lời này, thân thể Ngũ Hành Kiệt lại run lên.
Nhìn thấy Ngũ Hành Kiệt biểu lộ như thế, Tần Hiên âm thầm cười lạnh.
Hắn vốn là dự định rời đi nơi này, thế nhưng về sau lại thực sự không cam tâm, lúc này mới quay trở lại.
Không nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp được Ngũ Hành Kiệt.
Người này luận hung ác, luận thực lực, mạnh hơn Ngũ Hành Vân kia nhiều lắm.
- Sau đó thì sao?
- Về sau, Mục Vân không muốn giao ra Tử Cực Dương Quả, tiểu đội liên minh chúng ta giải tán, ta và Mộc Thanh Thiêm, Thủy Thiên Nhất đều rời khỏi nơi đây.
- Ha ha!
Nghe đến lời này, Ngũ Hành Kiệt chỉ cười lạnh.
- Cho nên nói, về sau nơi này, chỉ còn lại Mục Vân cùng Hỏa Vũ Phượng, ngũ quỷ và bọn người Ngũ Hành Vân, thật sao?
- Không sai!
Nghe đến lời này, Ngũ Hành Kiệt cười ha hả:
- Có ý tứ, có ý tứ, Hỏa Thánh Tử người mang thiên hỏa, Ngũ Hành tiểu thế giới, mấy ngàn năm nay cũng chưa từng nghe nói tin tức thiên hỏa, hiện tại thế mà xuất hiện thiên hỏa.
Nghe được Ngũ Hành Kiệt nói lời này, trong lòng Tần Hiên không ngừng cười lạnh.
Mục Vân trước đó nuốt vào Tử Cực Dương Quả, để hắn thủy chung ghi hận trong lòng.
Tại Hỏa Hành sơn, Tần Hiên hắn được công nhận là người tốt, thậm chí được xưng là đại sư huynh một đời Hỏa Thánh Tử.
Hắn mặc dù có tu vi Vũ Tiên cảnh lục trọng, nên làm hạch tâm trưởng lão Hỏa Hành sơn, thế nhưng vẫn tham luyến hư danh xưng hào đại sư huynh, thủy chung không có để tông môn đề thăng thân phận hắn.
Thế nhưng Mục Vân và Hỏa Vũ Phượng cử động lần này có chỗ nào xem hắn như đại sư huynh.
Rõ ràng là miệt thị hắn.
Lần này, có thể dẫn lửa giận của Ngũ Hành Kiệt đến trên người Mục Vân, đơn giản là đại khoái nhân tâm.
Khanh!
Nhưng ngay tại giờ phút này, một tiếng leng keng vang lên.
Một cây thương nằm ngang ở trên cổ. Tần Hiên
Mũi thương băng lãnh bao trùm mặt ngoài làn da Tần Hiên.
Chỉ là hắn nào dám ngăn cản.
- Tần Hiên, như lời ngươi nói, nếu có nửa phần hư giả, ta sẽ lấy tính mệnh ngươi.
- Không... Sẽ không.
Thân thể Tần Hiên run rẩy, thế nhưng giờ phút này lại âm thầm mắng mười tám đời tổ tông Mục Vân.
- Đi!
- Đi? Đi nơi nào?
- Không nên hỏi thì không nên hỏi!
Khuôn mặt Ngũ Hành Kiệt lạnh lùng, trong lòng càng thêm băng lãnh.
Cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân kéo ngũ quỷ lão đại cùng Hỏa Vũ Phượng ba người tiến về Hỏa Hành sơn.
- Hắt xì...
Không hề có điềm báo trước, Mục Vân đột nhiên hắt xì một cái.
- Đoán chừng là ai ở sau lưng hung hăng mắng ta đây!
Mục Vân cười khổ.
- Ngươi đúng là nên mắng!
Hỏa Vũ Phượng cáu giận nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết, không nghĩ tới, ngươi ngược lại rất tốt, đều giết chết bọn hắn, ngũ quỷ cũng được, thế nhưng Ngũ Hành Vân là đệ tử dòng chính Ngũ Hành thiên phủ, giết hắn, bị những người khác biết, phiền phức rất lớn.
- Phiền phức?
- Ngươi không biết, bên trong Ngũ Hành thiên phủ, chia làm ngoại lai đệ tử cùng đích hệ đệ tử, đích hệ đệ tử, đều là đệ tử Ngũ Hành gia tộc, mà ngoại lai đệ tử thì là thiên tài bên trong ngũ đại thế lực bái nhập đến, thí dụ như Nham Bất Dịch kia.
- Bên trong Ngũ Hành thiên phủ, giết ngoại lai đệ tử, có khả năng nguy hiểm không lớn, thế nhưng nếu dám can đảm giết đệ tử Ngũ Hành gia tộc, kia sẽ có phiền phức lớn.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, không sao cả!
- Còn hắn thì sao? Ngươi mang theo hắn làm cái gì?
Hỏa Vũ Phượng nhìn ngũ quỷ lão đại, mở lời.
- Hắn?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Người khác muốn giết ta, ta cũng không thể giả vờ như không biết.
- Không phải ngươi muốn dẫn hắn trở về giằng co cùng Đại trưởng lão?
- Làm sao không!
- Ngươi điên!
Hỏa Vũ Phượng vội vàng dừng lại, quát:
- Đại trưởng lão là thành viên quan trọng của Hỏa tộc nhất hệ Hỏa Hành sơn chúng ta, cho dù ngươi mang ngũ quỷ lão đại về, người khác cũng sẽ không tin ngươi.
- Vậy làm sao bây giờ? Giết hắn?
Mục Vân nhìn ngũ quỷ lão đại, khó giải quyết nói.
- Không không không!
Ngũ quỷ lão đại đột nhiên mở lời:
- Ta có chứng cớ, mỗi lần, đại trưởng lão cùng ta liên hệ, ta đều nhớ, chỉ cần tra một cái, liền có thể điều tra ra.
- Vậy ngươi nguyện ý làm chứng cho ta?
- Ta nguyện ý, nguyện ý!
Ngũ quỷ lão đại quả nhiên có nỗi khổ không nói được.
Bây giờ nằm trong tay Mục Vân, thành dê đợi làm thịt.
Thúc thủ chịu trói?
Trong lòng của sao hắn lại có thể nuốt được khẩu khí này.
Nếu không phải Hỏa Quy Nhất báo cáo sai thực lực của Mục Vân, năm huynh đệ của hắn hiện tại đang cùng một chỗ uống từng ngụm lớn rượu, miệng rộng ăn thịt, làm sao đến mức có bộ dáng như hiện tại.
Cho dù chết, cũng muốn kéo Hỏa Quy Nhất xuống nước.
- Ngươi cho dù xác nhận đại trưởng lão, phụ thân ta cũng sẽ không thật trừng phạt hắn.
Hỏa Vũ Phượng nói câu nói này lại dùng hồn lực truyền âm.
- Ta biết!
- Biết ngươi còn làm như thế.
Mục Vân nhìn Hỏa Vũ Phượng, cười nói:
- Thế nhưng ta nuốt không trôi cơn tức này.
Mục Vân đương nhiên nuốt không trôi khẩu khí này.
Trước đó, cũng không phải hắn gây chuyện thị phi, hắn cùng Hỏa Thông Thiên ân oán là chính Hỏa Thông Thiên bốc lên, Hỏa Thánh đàn chi chiến, cũng là Hỏa Thông Thiên đưa ra, tài nghệ không bằng người, chết chính là chết.
Nếu như chết là Mục Vân hắn, nơi này, có lẽ chỉ có Ngưu Oa cùng Lâm di sẽ cân nhắc vì mình.
Hỏa Hành sơn, hắn lúc đầu cũng không có nghĩ đối đãi như nhà của mình.
Ba ngàn tiểu thế giới, nơi đó mới là hắn thuộc về.
Sớm kịp tiến vào Ngũ Hành thiên phủ mới là quan trọng nhất.
Giờ khắc này, hắn chỉ muốn nhìn thái độ của Hỏa Lân.
Nếu như Hỏa Lân công chính, hắn đương nhiên sẽ không cừu thị Hỏa Hành sơn, nhưng nếu không phải, hắn có một trăm loại phương pháp để Hỏa Lân hối hận, không được, thả ra Hỏa Thánh trong Phong Long Trụ, khuấy động tới trời tối đất sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận