Vô Thượng Thần Đế

Chương 972: Cửu Nhi (1)

- Ta thật sự không rõ ngươi đang suy nghĩ gì.
Hỏa Vũ Phượng im lặng nói:
- Đại trưởng lão, không phải ngươi bây giờ có thể chống lại, ngươi vẫn bỏ qua đi thì hơn.
- Kém chút bị người giết, lại không thể chế tài người này, vậy ta tu võ làm cái gì? Mà làm sao ngươi biết, phụ thân ngươi sẽ thiên vị đại trưởng lão, sẽ không chế tài hắn.
Mục Vân phất phất tay, nói:
- Thôi thôi, hai chúng ta tranh luận những chuyện này không có tác dụng gì, sự thật thắng hùng biện.
- Tốt, ta đợi nhìn ngươi như thế nào thành công.
Hỏa Vũ Phượng đột nhiên phát hiện, phụ thân ngày thường nói mình tùy hứng làm bậy, thế nhưng so với Mục Vân, quả thực là tiểu vu gặp đại vu.
Bá bá bá...
Cùng lúc đó, phía sau ba người, từng tiếng xé gió lại bỗng nhiên vang lên.
Trong nháy mắt tiếng xé gió rơi xuống, năm sáu đạo thân ảnh đuổi theo, ngăn ở trước mặt ba người.
- Hỏa Vũ Phượng, quả nhiên là ngươi.
- Quảng âm!
Nhìn về phía trước thanh y nam tử, sắc mặt Hỏa Vũ Phượng biến hóa.
- Ngũ quỷ lão đại!
Quảng âm nhìn hai người đang bắt ngũ quỷ lão đại, âm trầm nói:
- Ngũ quỷ lão đại đều bị các ngươi bắt, xem ra, Ngũ Hành Vân cũng bị các ngươi giết chết, Hỏa Hành sơn, ta thấy các ngươi không cần trở về, cùng ta đến Ngũ Hành thiên phủ giải thích rõ ràng đi.
Mục Vân cũng không nghĩ tới, thế mà lại có người Ngũ Hành thiên phủ đuổi theo.
- Quảng âm là tên theo đuôi Ngũ Hành Kiệt Ngũ Hành thiên phủ, hắn ở nơi này, Ngũ Hành Kiệt khẳng định cũng ở xung quanh, chúng ta cần mau chóng rời đi.
- Ngũ Hành Kiệt là cảnh giới gì?
- Vũ Tiên cảnh thất trọng, Nguyên Anh biến.
- Nga, thế không nóng vội!
Nghe đến lời này, Mục Vân lại an tâm.
Nga, không nóng vội!
Chỉ là, nghe thấy Mục Vân nói lời này, Hỏa Vũ Phượng quả thực muốn chết đều có ý nghĩ.
Kia là Vũ Tiên cảnh thất trọng, không phải rau cải trắng, nói không nóng vội, có khả năng sao?
- Ngươi trước mang theo ngũ quỷ lão đại đi đi, ta đến cuốn lấy hắn, Ngũ Hành Kiệt sẽ không làm gì ta đâu.
Nhìn Hỏa Vũ Phượng biểu lộ, Mục Vân chỉ cười nói.
- Đi đi!
- Không cần đi, giết rồi đi không muộn.
Mục Vân nhìn thanh y nam tử trước người, khẽ nói.
- Xem ra Ngũ Hành Vân cũng là bị ngươi giết, quả nhiên không biết trời cao đất rộng.
- Vẫn được!
Mục Vân thờ ơ nói:
- Không biết trời cao đất rộng, cũng nhìn là ai, bằng ngươi, còn chưa xứng để ta biết trời cao đất rộng.
- Có thể thử nhìn một chút!
Quảng âm thân là hồng nhân bên người Ngũ Hành Kiệt, trước giờ nào có bị người cảnh giới thấp hơn khinh thường qua.
Hắn tâm cao khí ngạo, nào có thể chịu đựng được.
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân kiệt ngạo bất tuần, liền cảm giác người này rất vô sỉ.
Quảng âm nắm đấm nắm chặt, một quyền, nổ vang Mục Vân.
- Khanh khách, nhiều người như vậy, khi dễ hai người, thế nhưng rất không công bằng nha.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng cười khanh khách đột nhiên vang lên.
Giữa không trung, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước người Mục Vân cùng Hỏa Vũ Phượng, tay ngọc nhô ra, thân thể Quảng âm không bị khống chế tới gần nữ tử kia.
- Nhìn ngươi có tu vi không tệ, làm sao có thể tùy tiện giết người đây?
Nữ tử cười một cách đương nhiên nói:
- Đã như vậy, cho ngươi chút giáo huấn.
Phù một tiếng vang lên, Quảng âm không có chút phản kháng nào, một cánh tay, rời khỏi thân thể, máu tươi hình thành một đạo tơ máu giữa không trung.
Tiếng kêu thảm thiết ngay sau đó vang lên.
Thấy cảnh này, Hỏa Vũ Phượng nhịn không được thân thể run lên.
- Khanh khách, tiểu soái ca, ta giúp ngươi, ngươi cảm tạ ta thế nào đây?
Nữ tử áo trắng xoay người, nhìn Mục Vân, cười khanh khách nói.
Chỉ là, thời khắc nữ tử áo trắng quay người, Hỏa Vũ Phượng nháy mắt ngốc trệ.
Đẹp!
Vũ mị mỹ lệ đến cực hạn.
Hỏa Vũ Phượng rất tự tin đối với dung mạo mình, thế nhưng khi nhìn thấy người này lại cảm giác thua chị kém em, quan trọng nhất là, toàn thân cao thấp nữ tử này lộ ra một cỗ để cảm giác toàn thân người ta tê dại.
Mặc dù nàng là nữ tử thế nhưng khi nháy mắt nhìn đến nữ tử này, lại cảm giác đều cầm giữ không được.
Mà trái lại một bên khác Mục Vân càng sớm đã ngốc trệ tại chỗ.
Chỉ là, Hỏa Vũ Phượng phát hiện Mục Vân ngốc trệ, cũng không phải kinh diễm đối với cái đẹp, mà là ngốc trệ khó tin.
Giống như thiên địa sụp đổ, chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh ở trước mắt hắn, để hắn khó tin.
Ngay sau đó, Mục Vân càng không thể tưởng tượng nổi tiến lên một bước, hai tay vươn ra, thế mà đi đến trước người nữ tử kia, ôm nữ tử kia vào trong ngực.
- Cửu Nhi!
Một tiếng này la lên, giống như đè nén áy náy nhiều năm trong lòng, để toàn bộ thân thể Mục Vân nhịn không được run rẩy.
Cửu Nhi?
Nghe được một tiếng gọi này, thân thể nữ tử run lên.
Bao nhiêu năm, đã không có bị người xưng hô qua như thế.
Hỏa Vũ Phượng thấy cảnh này, càng không dám thở.
Nữ nhân này rất xinh đẹp, vũ mị xinh đẹp, là nam nhân, nhìn thấy nữ nhân này, đoán chừng đều không đi được đường.
Thế nhưng Mục Vân cử động lần này cũng thực sự bị ma quỷ xui khiến quá đi.
Hắn chẳng lẽ mới vừa rồi không có nhìn thấy, nữ nhân này không có phân trần đã tháo mất một cánh tay của Quảng âm sao?
- Cửu Nhi...
Nghe được tiếng kêu gọi này, trên mặt nữ tử mang một tia bàng hoàng. Chỉ là trong chốc lát, bàng hoàng lại hóa thành một tia ngượng ngùng.
- Tiểu soái ca, không ngờ dáng dấp ngươi một bộ thư sinh tùy tiện mà nội tâm thế mà hỗn đản như vậy đây.
Nữ tử trong lúc giận dữ đẩy Mục Vân ra, ánh mắt quét qua, nhìn mấy người phía sau, thấp giọng nói:
- Mấy vị còn không đi, xem ra muốn ngồi xuống uống chén trà thật sao?
Nghe đến lời này, những người kia kéo Quảng âm chạy nhanh, hận không thể mọc ra thêm hai cái chân rời khỏi nơi này.
Nữ nhân này, quả thực là diện mạo thiên sứ nhưng tâm tư ma quỷ, không không không, tâm tư càng thêm ngoan độc hơn ma quỷ.
Rắn rết độc phụ.
Bị nữ tử đẩy ra, Mục Vân mới kịp phản ứng, trên mặt lộ ra một tia thần sắc cực kỳ bi ai.
Cửu Nhi, xưng hô quen thuộc mà xa xôi.
Năm đó, vẻn vẹn một nhân tiên nho nhỏ mới vào ngàn vạn đại thế giới, nhất cử nhất động, cẩn thận từng li từng tí.
Lúc kia, hắn ngây thơ vô tri.
Thế nhưng hắn gặp được một tiểu tiên hồ.
Hai người dắt tay chung độ nan quan, theo thời gian trôi qua, hai người dần dần trở thành cường giả tiếng tăm lừng lẫy ngàn vạn đại thế giới.
Chỉ là Mục Vân kiếp trước trời sinh tính ngang ngược, gây tai hoạ không ngừng.
Một lần, đắc tội một nhóm đại tiên ngàn vạn đại thế giới, bị một vị thái thượng trưởng lão bên trong Tiên môn lúc ấy dẫn cửu thiên thần lôi oanh thể.
May mắn còn sống, thế nhưng một thân tu vi, cơ hồ bị phế.
Thời điểm đó hắn còn không có Vân Minh, còn không có huynh đệ của mình.
Lúc ấy, chính là Cửu Nhi, lấy nàng bí pháp Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc kéo lại hắn từ bên trong cái chết.
Thế nhưng như vậy cũng dẫn tới Cửu Vĩ Thiên Hồ xúc động thiên địa quy tắc.
Cuối cùng đụng phải thiên khiển, chỉ còn lực lượng một đuôi, rơi vào kết quả làm lại từ đầu.
Thế nhưng làm lại từ đầu, đầu này, ở nơi đó, Mục Vân lại không chút nào được biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận