Vô Thượng Thần Đế

Chương 988: Phong kính (1)

Như thế xem ra, Ngũ Hành thiên phủ có năng lực mở đại lục thế giới bên ngoài, khẳng định không phải một giới đơn độc, chỉ sợ cũng có liên hệ cùng tiểu thế giới khác.
Đều xem Ngũ Hành Thông Linh Trận.
Hạ quyết tâm, Mục Vân đưa mắt nhìn lại, trong lòng có hiểu biết.
Mặt đất dưới chân nhìn đầy bụi bặm, đại lục bực này, cũng không phải cố định tồn tại ở bên trong tiểu thế giới, mà phiêu đãng bên trong không gian, trải qua quá nhiều Không Gian Lợi Nhận hủy diệt.
Loại tình huống này, không phải không có.
Một khi một tiểu thế giới phá diệt, đại lục trong đó sẽ theo đó mà hủy diệt, thế nhưng đối với một ít đại lục cường hãn mà nói, cho dù tiểu thế giới phá diệt, đại lục cũng sẽ tiếp tục tồn tại.
Phong Vẫn đại lục này, hiển nhiên là như thế.
Mục Vân càng biết, nhưng phàm là tồn tại đại lục như thế, bình thường đều tương đối lâu đời trong lịch sử, mà càng có thiên linh địa bảo cường đại.
Nếu không đại lục bực này đã sớm trở nên vỡ vụn.
Phong nguyên, chỉ sợ thật tồn tại.
Nếu đạt được phong nguyên, uy lực Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của hắn sẽ đạt được đề thăng tối đa hóa, đến thời điểm đó, Cửu Nguyên Huyết Luân đủ khả năng phát huy ra uy lực quả thực khó có thể tưởng tượng.
- A, nơi này có người!
Trong lúc Mục Vân trầm tư, một tiếng vang lên ở bên tai.
Xuất hiện mấy người, mặc trên người là bào phục màu đen, nhìn thần sắc bất thiện, nhìn chằm chằm Mục Vân, thần sắc tràn ngập dò xét.
Giờ phút này thân thể Mục Vân lẫn vào long huyết, chân hồn càng có khí tức Tru Tiên Đồ che chắn, cho dù Sinh Tử cảnh cường giả cũng rất khó coi ra tu vi của hắn, trừ phi hắn động thủ.
- Nhìn tựa hồ là đệ tử Hỏa Hành sơn.
Một người khác tiếp lời.
- Hắc hắc, không nghĩ tới, mới vừa tiến vào đến đại lục liền đụng phải một đầu dê béo.
Dê béo?
Mục Vân giật mình.
Hắn còn không có nghĩ đến mình sẽ trở thành dê béo.
- Tiểu tử, dừng lại!
Nhìn thấy Mục Vân ngẩn người, những người kia xông tới, một người cầm đầu cười nói:
- Đệ tử Hỏa Hành sơn? Ngươi giao ra mọi thứ ở trên người, nhanh lên?
- Thật có lỗi, ta không có!
Mục Vân nói:
- Bất quá, trên người các ngươi có cái gì? Giao ra đi!
Cái gì?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, mấy người ha ha cười nói.
Mấy người bọn họ, toàn bộ là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, một người cầm đầu càng là lục trọng, tiểu tử này, nhìn bộ dáng này, bất quá là nghé con mới đẻ.
- Giết, giải quyết xong thì lục soát!
Tên nam tử cầm đầu khoát khoát tay, không nhịn được nói.
Chỉ là hắn vừa dứt lời, xung quanh mấy người lại không có người nào động thủ.
- Ôi, mấy người các ngươi, ta nói để các ngươi động thủ, đã nghe chưa?
Nam tử cầm đầu tiến lên một bước, đá vào cái mông nam tử trước người.
Phù phù một tiếng vang lên, nam tử theo đó ngã gục, trong cổ cuồn cuộn chảy ra máu tươi.
Phù một tiếng vang lên.
Nam tử dẫn đầu còn chưa kịp phản ứng, cảm giác tim đau xót, ngay sau đó, hoàn toàn không có tri giác.
Hắn không nghĩ tới, mình xui xẻo như vậy, vừa mới tiến đến liền đụng phải thết bản.
- Có ý tứ!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Xem ra, nơi này rất có ý tứ?
Giờ khắc này hắn, Vũ Tiên cảnh cửu trọng, trừ phải gặp được bốn vị hạch tâm đệ tử tứ đại môn phái cùng với ba người kia của Ngũ Hành thiên phủ, những người khác, không đáng để lo.
Bất quá gặp gỡ không có mắt, Mục Vân cũng không để ý giáo huấn một chút.
Mà có thể nhân cơ hội này tôi luyện võ kỹ mình nửa năm qua tu luyện, cũng rất không tệ.
Nhìn mặt đất bao la, Mục Vân lựa chọn một phương hướng, bay ra.
Xem ra nơi này sẽ là một địa phương rất có ý tứ.
Ô ô...
Mục Vân rời đi không bao lâu, từng tiếng ô ô lại tại lúc này đột nhiên vang lên.
Tiếng kia vang lên, lần lượt từng thân ảnh xuất hiện.
Thân ảnh xuất hiện, từng người thân cao hơn năm mét, toàn thân lông vũ, như trôi nổi ở trong gió, rất nhẹ nhàng.
Nhìn sơ qua rất giống như sói hoang bên trong sâm lâm, nhìn không còn chỗ đặc thù, thế nhưng nhìn kỹ lại, con mắt những con sói kia lại hiện ra màu xám quỷ dị.
Khôi Nhãn Lang!
Đàn sói này đi đến bên cạnh mấy cỗ thi thể, cũng không có nuốt thi thể vào bụng, ngược lại tham lam cắn lấy thi thể, sau đó ý nhanh hết máu tươi của những người này.
Nhìn bộ dáng giống như uống vào sương ngọt, vừa lòng thỏa ý.
Thế nhưng cẩn thận quan sát, lại để người cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Quỷ dị đàn sói, đại lục tinh thần sa sút.
Nơi này đến cùng ẩn giấu đi cái gì, ai cũng không biết!
Mục Vân tiếp tục tiến lên, tốc độ không chậm không nhanh, cẩn thận quan sát đến cảnh trí xung quanh đại lục.
Dốc núi liên miên chập trùng, thảo nguyên bằng phẳng, phiến đại lục này, nhìn chỉ sợ hẳn là không sai biệt lắm cùng bộ phận Trung Châu của Thiên Vận đại lục lúc trước.
Đối với Mục Vân lúc trước, có thể nói là rất lớn, thế nhưng đối với hiện tại mà nói, bất quá là đi ngang qua toàn bộ đại lục, chỉ sợ chỉ cần một ngày thời gian.
Giờ khắc này, Mục Vân tiếp tục đi tới.
Phía trước, gió thổi dần dần càng ngày càng mạnh, tựa hồ có người ở nơi đó không ngừng đánh nhau.
Tốc độ chậm lại, Mục Vân mượn nhờ cây cối che chắn, tiếp tục đi tới.
Phía trước, đúng là có đánh nhau, chỉ hai phe đánh nhau, Mục Vân cũng không nhận ra.
Nhưng nhìn thấy một thân ảnh trong đó, Mục Vân hào hứng.
Ngũ Hành Kiệt!
Lúc này Ngũ Hành Kiệt, cánh tay thoạt nhìn không có một chút thương thế.
Mà lại cả người càng tinh thần sáng láng, nhìn chằm chằm lần lượt từng thân ảnh phía trước, nhìn rất hưng phấn.
- A? Thủy Thiên Nhất!
Nhìn thấy một thân ảnh bên trong một đội người, trong lòng Mục Vân cảm giác càng có ý tứ.
Xem ra vừa đến nơi đây, nhìn thấy một ít người quen, còn rất khá.
Mục Vân mỉm cười, đứng trên một cây đại thụ, nhìn mấy người nói chuyện phiếm.
- Ngũ Hành Kiệt, ngươi thật không biết xấu hổ, phong kính là chúng ta nhìn thấy trước, ngươi hiện tại đến tranh đoạt.
Thủy Thiên Nhất nhìn Ngũ Hành Kiệt trước người, hừ lạnh nói.
- Thủy Thiên Nhất, ngươi quá ngây thơ đi!
Ngũ Hành Kiệt ha ha cười nói:
- Bảo vật, là người tài có được, không phải tới trước được trước, ngươi không có thực lực thủ hộ phong kính, trách mình không có bản sự, không nên trách người khác tâm ngoan thủ lạt.
- Lão tử so với ngươi còn mạnh hơn, chính là lợi hại hơn ngươi! Ngươi có bản lĩnh đến đánh với ta.
- Đánh ngươi, ta đến đánh ngươi, như thế nào?
Bên cạnh Thủy Thiên Nhất, một thanh niên hừ lạnh nói.
- Ha ha, Thủy Mộ Nhiên, ngươi là cảnh giới Vũ Tiên cảnh bát trọng, khi dễ Ngũ Hành Kiệt, cũng không tốt, không bằng ta đến lĩnh giáo thực lực ngươi.
Thanh niên bên người Thủy Thiên Nhất mở miệng, một bên khác, bên cạnh Ngũ Hành Kiệt, một nữ tử dáng người mảnh khảnh lại đứng ra.
- Liễu Nhân Nhân!
Nhìn nữ tử dáng người uyển chuyển, Thủy Mộ Nhiên sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận