Vô Thượng Thần Đế

Chương 990: Phong Linh Đỉnh (1)

- Không, ta nơi nào có, ta không có gan.
Ngũ Hành Kiệt vội vàng la to.
- Kiệt ca!
Nhìn thấy Ngũ Hành Kiệt bộ dáng như thế, Liễu Nhân Nhân mở lời:
- Mục Vân này, không phải Ngũ Hành Động Thiên nói nhìn thấy hắn mặt, giết hắn sẽ nhận được mười vạn cực phẩm linh tinh sao?
Mười vạn!
Mười vạn cực phẩm linh tinh, mười ức thượng phẩm linh tinh.
Ngũ Hành Động Thiên, thủ bút thật lớn.
Mình giống như cũng không nhận ra hắn.
- Xú nương môn, ngậm miệng!
Liễu Nhân Nhân vừa dứt lời, Ngũ Hành Kiệt lại đứng dậy, đánh một bàn tay lên mặt Liễu Nhân Nhân.
- Nói hươu nói vượn, muốn chết!
Ngũ Hành Kiệt hung hăng trừng Liễu Nhân Nhân một ánh mắt.
Xú nương môn chết tiệt, còn không phân rõ thế cục bây giờ.
Mục Vân đứng ở nơi đó bất động, lại để hắn nổ một cánh tay, tất cả mọi người bọn hắn cộng lại cũng không thể nào là đối thủ của Mục Vân.
- Đưa phong kính cho ta!
Mục Vân vươn tay, mở lời.
- Cho, cho ngươi!
Ngũ Hành Kiệt ném ra phong kính trong tay.
Tiếp nhận phong kính, Mục Vân nắm trong tay, một cỗ cảm nhận nhẹ nhàng, từ trên bàn tay truyền ra.
Phong kính này nhìn qua, bất quá như một chiếc gương, mặt sau nhô lên, hình thành bộ dáng một đạo phong nhận, nhìn rất kỳ quái.
- Phong kính này có tác dụng gì?-
Vừa nghe Mục Vân hỏi, Ngũ Hành Kiệt ngẩn người.
Nguyên lai Mục Vân không biết phong kính này có tác dụng bực nào.
- Không có tác dụng gì!
Ngũ Hành Kiệt đột nhiên cười hắc hắc nói:
- Phong kính chỉ là có thể cung cấp trợ giúp để cho võ giả lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, cái khác cũng không có tác dụng.
- Thật sao?
Ngũ Hành Kiệt vừa dứt lời, Mục Vân lại đưa tay bắt lấy.
Một đầu Hỏa xà leo lên xung quanh thân thể Ngũ Hành Kiệt.
Nhiệt độ khủng bố cực nóng khiến cho Ngũ Hành Kiệt oa oa kêu to.
- Xem ra ngươi không nói lời thật!
Mục Vân điều khiển Hỏa xà, đầu rắn chăm chú nhìn Ngũ Hành Kiệt.
- Ta nói ta nói!
Ngũ Hành Kiệt Giờ khắc này quả thực muốn tè ra quần.
Tiểu tổ tông này, làm sao biết?
Chỉ là hắn hiện tại đã không có thời gian đi suy nghĩ Mục Vân như thế nào biết cái này
- Ta nói, ta nói!
Ngũ Hành Kiệt mở lời:
- Phong kính này, chính là liên quan tới mấu chốt mở ra cấm chế Phong Vẫn môn.
- Ừm?
- Phía trên Phong Vẫn đại lục, có một đại môn phái, tên Phong Vẫn môn, lịch sử đại lục này, ít nhất mấy chục vạn năm, thế nhưng một mực bảo tồn hoàn hảo, cho nên bên trong Phong Vẫn môn, nhất định có chí bảo tồn tại.
- Phong nguyên sao?
Mục Vân lạnh lùng nói.
- Không không không, không chỉ là Phong nguyên, ta nghe nói những đệ tử hạch tâm nhất đàm luận qua, Phong nguyên chỉ là một cái bên trong bảo bối năm đó của Phong Vẫn môn, còn có một chí bảo, quan trọng nhất, tên là Phong Linh Đỉnh.
- Phong Linh Đỉnh?
- Không sai, Phong Linh Đỉnh, nghe nói là tồn tại không thua kém Tiên Đỉnh, đỉnh này không chỉ có có thể luyện đan, còn có thể luyện khí, hơn nữa còn có thể làm thành pháp bảo phòng ngự, điều khiển đỉnh này, cho dù Sinh Tử cảnh cường giả cũng rất khó công phá.
Ngũ Hành Kiệt vội vàng nói:
- Ngươi có thể trước tiên triệt tiêu hỏa xà này hay không.
- Không thể!
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Thành thật trả lời vấn đề, ta sẽ thả ngươi.
- Ta chỉ biết những thứ này, trung ương Phong Vẫn đại lục chính là đại điện Phong Vẫn môn năm đó, bất quá cần phong kính mới có thể mở ra đại điện, mà lại chỉ có tay cầm phong kính, mới có thể tiến vào bên trong đại điện, nếu không có phong kính, chỉ có một con đường chết.
Ngũ Hành Kiệt nói một hơi, thở dốc từng ngụm từng ngụm, nhìn Mục Vân.
- Sớm một chút nói xong những thứ này chẳng phải được à.
Mục Vân vuốt ve phong kính, khoát tay một cái nói:
- Hảo, không liên quan đến ngươi nữa!
- Kia...
- Kia cái gì?
Mục Vân mở lời:
- Ta vừa rồi quên, ta nhớ được ngươi giống như vừa rồi thả một vật, là chuẩn bị mật báo?
Mục Vân nói, trong lòng bàn tay, xuất hiện một đá cuội năm màu.
Đá cuội nhìn mượt mà thông thấu, mang theo một tia khí tức ngũ hành.
Mà trong lúc đó càng nhảy lên một quang đoàn nhỏ.
Ngón tay Mục Vân động một chút, phía trên quang đoàn, một câu nói, phiêu tán xuất hiện.
- Mục Vân ở đây, mau tới đánh giết!
Tiếng kia chính là của Ngũ Hành Kiệt.
- Đồ chơi nhỏ, mật báo, rất không tệ.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Ngũ Hành Kiệt triệt để trợn tròn mắt.
- Lúc đầu dự định bỏ qua ngươi, nhưng bây giờ, không có ý tứ, ngươi thật giống như không làm dựa theo lời ta nói.
Mục Vân vừa dứt lời, vỗ ra một chưởng.
Hỏa xà nhất thời nuốt xuống toàn bộ thân thể Ngũ Hành Kiệt.
Thời khắc này Ngũ Hành Kiệt hối hận phát điên.
Hắn nói câu kia là trong nháy mắt vừa nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, chuẩn bị truyền ra ngoài, thế nhưng không nghĩ tới, bây giờ lại thành một câu khiến hắn chết.
Hỏa xà nuốt thân thể Ngũ Hành Kiệt, thiên hỏa bao trùm, cho dù chân hồn đều sẽ bị đốt cháy thành tro bụi.
- Ngươi dám giết đệ tử Ngũ Hành thiên phủ ta.
Liễu Nhân Nhân nhìn Mục Vân, phẫn nộ quát.
Nhìn thấy Liễu Nhân Nhân vênh mặt hất hàm sai khiến, Mục Vân thật sự dở khóc dở cười.
Thói quen cao cao tại thượng của đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, hiện tại thật không nghĩ ra.
- Đệ tử Ngũ Hành thiên phủ ngươi cũng không phải là người sao?
Mục Vân cười nói:
- Là người, hoặc giết người, hoặc bị giết, ta làm sao không thể giết hắn?
Mục Vân nói chuyện, tiến lên một bước, nhìn Liễu Nhân Nhân ha ha cười nói:
- Nữ nhân ngực to mà không có não, Thủy Thiên Nhất, Thủy Mộ Nhiên sư huynh của ngươi trước đó sao lại coi trọng một nữ nhân như vậy? Quả thực ngu dốt.
- Ngươi dám nói ta đần!
Ba!
Liễu Nhân Nhân vừa mới dứt lời, Mục Vân tiến lên một bước, một bàn tay đánh lên mặt nàng.
- Rất kinh ngạc?
Mục Vân ha ha nói:
- Ngươi không phải muốn nói, Ngũ Hành Kiệt là chất nhi Ngũ Hành Lân, là nhi tử hạch tâm trưởng lão nào của Ngũ Hành thiên phủ các ngươi, ta giết hắn liền chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của Ngũ Hành thiên phủ, hoặc là nói, ta không biết trời cao đất rộng, ta không biết mình đúc thành lỗi lầm lớn đến mức nào?
- Tiện nữ nhân, lão tử đánh ngươi, thuần túy là nhìn ngươi khó chịu, không có nguyên nhân khác.
Trong lúc nói chuyện, Mục Vân lại một cái tát, đánh trên mặt Liễu Nhân Nhân.
Không cần nghĩ thì hắn cũng biết.
Liễu Nhân Nhân này lúc trước hẳn là đệ tử Thiên Thủy phái, mà Thủy Mộ Nhiên đối xử ả không tệ, hai người ngầm sinh tình cảm.
Chỉ là về sau, Liễu Nhân Nhân thức tỉnh thiên phú song thuộc tính, bái nhập đến bên trong Ngũ Hành thiên phủ, thấy người sang bắt quàng làm họ, đi cùng Ngũ Hành Kiệt, cho nên lần này nhìn thấy tình nhân cũ, cực lực bỏ qua quan hệ.
Dạng nữ nhân này, Mục Vân thật gặp một lần muốn đánh một lần.
Không vì công bằng chính nghĩa, chỉ là trong lòng khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận