Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 1009: Lên núi

Uỳnh!
Soạt!

Lâm Động nhanh như chớp bay tới, biến thành thanh quang thuận theo sơn đạo lên thẳng đỉnh núi.

Vô Lượng Sơn có mười đỉnh núi, mỗi đỉnh núi lại có ba đường sơn đạo thông thẳng lên đỉnh. Muốn thông qua những con đường này nhất định không tránh khỏi những trận chiến đấu ác liệt.

Lâm Động nhanh nhẹn như linh hầu tránh cành cây rậm rạp trên dường. Hắn ngẩng lên nhìn, cách đó không xa đã có một vài cường giả khí tức hùng hồn. Những người đó đang di chuyển cũng nhận ra Lâm Động phía sau.

Phụt phụt.

Thanh quang lấp lánh trong mắt Lâm Động, tay hắn siết chặt, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, lôi quang lấp lánh lan tỏa quanh trượng.

Uỳnh!

Tiếng sấm sét vang lên trong sơn đạo, lôi quang chấp chới, một thân ảnh gầy gò ngang ngược xông qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, những noi hắn bay qua đều dể lại một cảnh tượng thê thảm.

Lâm Động lúc này đã vận nguyên lực đến mức cao nhất, hắn biết mình phải đến đỉnh núi nhanh nhất có thể, giành lấy phong ấn để là một trong mười người có quyền tranh giành Lôi Đình Tổ Phù.

Sơn dạo trở nên hỗn loạn, cuối cùng những cường giả kia đồng thời ra tay, nhưng vẫn không thể ngăn cản được mãnh thú Lâm Động. Thân ảnh đó bay thẳng lên đỉnh núi với tốc độ kinh người.

- Tên khốn kiếp, cứ như dã thú vậy.

- Mẹ kiếp, lão tử còn chưa động thủ đã dính cước của hắn rồi.

- Mặt ta cũng bị một gậy của hắn, dập mũi rối đây này, mẹ kiếp, chỉ bằng tất cả cùng giết hắn là được.

- Trên đường này có lẽ hắn là mạnh nhất, thật là xui xẻo lại đi với hắn.

- Cũng chưa chắc, trước đó cũng có tên khốn đó xông vào dấy thôi. Hai tên khốn kiếp...

- Tần Nguyên? Ha, không biết hai con dã thú gặp nhau thì thế nào nhỉ?

Khi thanh quang bay qua, phía sau vang lên toàn tiếng chửi bới, không ít người đã từ bỏ. Có Lâm Động ở đây, có lẽ chúng không thể qua được.

Vút!

Lâm Động coi như không biết, hắn vẫn bay về phía trước một lúc sau ngẩng lên, thấy ngọn núi đã ngày một gần, ở hai đường sơn đạo kia có lẽ cũng có cường giả đang tới.

- Kẻ vừa đến hãy dừng bước. Sơn đạo này chỉ bản đại gia mới được đi.

Khi Lâm Động đang suy nghĩ thì một tiếng quát tựa sấm rền vang lên. Rồi một thân ảnh to lớn hiện ra, một luồng kình phong với năng lượng cường hãn ập tới Lâm Động.

Bùm!

Kỉnh phong còn chưa chạm đến Lâm Động thì mặt đất đã sụp đổ, vô số vết rạn lan tỏa khắp mặt đất.

-Hừ! ẩ

Công kích bất ngờ khiến ánh mắt Lâm Động lạnh đi, tay nắm chặt Lôi Đế Quyền Trượng, hắn không hề né tránh mà vung quyền trượng lên đánh thẳng vào luồng sức mạnh bá đạo kia.



Ầm!

Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, kình phong cuồn cuộn như bão tố, cả một mảng rừng phía dưới bị san thành bình địa.

Cánh tay Lâm Động rung lên, thôn phệ lực dâng tràn hóa giải hết sức mạnh xầm thực cơ thổ hắn. Hắn ngẩng lên, chỉ thấy thân ảnh to lớn đó cũng lùi sau mấy bước, cuối cùng chân giẫm lên tảng cự thạch khiến nó vỡ vụn.

- Sức mạnh lớn thật!

Kẻ to lớ kia đứng vững lại được, sắc mặt thay đổi liên tục. Lúc này Lâm Động mới nhìn rõ hắn để trần thân trên, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, dưới lớp da hắn là cả một luồng năng lượng dáng sợ, trong tay hắn là cầy chùy sắt lớn đến vài trượng.

- Đệ lục Tân Tú Bảng, Cự Linh Chùy Tần Nguyên?

Lâm Động nheo mắt nhìn đại hãn như tòa tháp, vừa nhìn là hắn nhận ra ngay. Chẳng trách sức mạnh lại hung hãn đến vậy, thì ra không phải nhân vật tầm thường.

- Ngươi là Lâm Động?

Đại hán đó nhìn Lâm Động, sắc mặt biến đổi một chút, rõ ràng cũng dã nghe đến tiếng tăm của Lâm Động.

- Vị bằng hữu đây, có thể nhường đường không?

Lâm Động cũng không có thời gian giằng có với hắn, trầm giọng nói.

- Hê hê, để ngươi đi thì không phải ta chẳng còn cơ hội nào sao?

Tần Nguyên cười, rồi hắn huơ huơ cây chùy:

- Muốn đi qua thì phải hỏi cây chùy của ta xem có đồng ý không. Đường tường có Đường Tâm Liên bao bọc là bản đại gia ta không dám làm gì ngươi!

- Nếu vậy thì ta cũng không khách khí.

Lâm Động nhướn môi cười, tay cầm quyền trượng cũng dần siết chặt lại.

- Ngươi thử xem!

Giọng nói tựa tiếng chuông đồng vang vọng, tay vung chùy lên, đến không khí cũng như nổ tung.

Thanh quang lấp lánh điên cuồng bùng phát từ cơ thể Lâm Động, vô số đạo hoa văn thanh long cùng với tiếng long ngâm bay ra.

Một...năm...mười...hai mươi...ba mươi đạo...

Cả ba mươi đạo hoa văn thanh long quấn quanh người Lâm Động, tiếng long ngâm vọng ra khiến không gian như chấn động, sức mạnh đáng sợ tỏa ra bốn phía.

Tần Nguyên thấy ba mươi con thanh long quấn quanh người Lâm Động, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Lúc này hắn mới hiểu Lâm Động có thể nổi danh ở Loạn Ma Hải như vậy đúng là có sức mạnh không tầm thường.

- Một chiêu giải quyết ngươi!

Sâu trong mắt Lâm Động cũng có thanh long cuộn tròn, hắn ngửa lên trời cười lớn, hào khí ngút ngàn, thân hình đem theo ba mươi con thanh long lao thẳng về phía Tần Nguyên.

- Đại gia cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh thế nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tần Nguyên nổi điên, nguyên lực được đưa lên mức cao nhất, hắn bước chân ra, tay giơ cây chùy lên rồi chém mạnh xuống.

- Cự Linh Thiên Chùy!

Quang chùy hàng trăm trượng bỗng chốc bay ra, đem theo sức mạnh đáng sợ đánh tan không trung, cuối cùng lao thẳng vào người Lâm Động.

Grào!

Tiếng long ngâm và tiếng nô long trời lở đất lan tỏa khiến tất cả cùng thấy cả ngọn, núi như rung chuyển, vố số đường nứt vỡ lan rộng trên mặt đất.

Phía sau, vô vàn ánh mắt nhìn chăm chăm vào nơi va chạm. Ở đó thanh quang bắn xung thiên, rồi mọi người đều kinh hãi khi thấy cây chùy hàng trăm trượng bị bay ra ngoài.

Rắc rắc!

Quang chùy rạn nút, một cầy chùy sắt vô lực bay ra rồi xuống khiến mặt đất rung chuyển.

Phụt phụt!

Trên không trung, Tần Nguyên cũng bị trúng trọng kích, miệng hộc máu tươi, thân hình cũng bắn ngược ra sau, rơi xuống đất tạo nên một cái hố sâu.

- Đã nhường rồi.

Lâm Động tay cầm Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, nhìn Tần Nguyên thảm bại, cười nhạt một cái, rồi không do dự mà bay tiếp thẳng lên dinh nói. Để lại một đám người sững sờ, ai có thể Tần Nguyên, đứng thứ sáu trong Tân Tú Bảng lại dễ đàng bị Lâm Động đánh bại như vậy...

- Đó chính là thực lực thật sự của hắn sao?

Một số người nhìn nhau và đều nhận ra sự kinh hãi trong mắt dối phương. Trong Tân Tú Bảng, người làm được điều này cũng chỉ có ba người tốp đầu, vậy mà giờ đã xuất hiện thêm một người rồi.

Lâm Động cũng không quan tám đến phía dưới, hẳn tăng tốc cuối cùng hắn điểm chân lên mặt đất người bay lên đỉnh núi.

Bùm!

Thế nhưng khi Lâm Động vừa định lên đỉnh thì một âm thanh kinh người vang lên, rồi một thần ảnh thảm hại hiện ra, cuối cùng vẽ lên mặt đất một dường rãnh khổng lồ, dừng lại ở trước mặt hắn.

-Khụ.

Thân ảnh kia ho dữ dội, máu tươi bắn tung tóe nhìn vô cùng thê thảm.

- Thanh Đằng?

Lâm Động nhìn thân ảnh đó, hơi khựng người rồi ánh mắt có phần ngưng trọng, vì hắn là Thanh Đằng, người đứng thứ tư trong Tân Tú Bảng.

Khiến Thanh Đằng đến mức này, không biết đối thủ là thần thánh phương nào?

Lâm Động ngẩng lên, nhìn phía kia của ngọn núi, kẻ có ánh sáng đỏ rực bao quanh, để trần cánh tay cùng với sát khí đậm đặc xuất hiện trước mặt Lâm Động.

Đó chính là Sa Lực của Huyết Ma Sa Tộc.

- Ha ha, đi được đến đây xem ra thực lực của ngươi cũng không tồi.

- Nhưng ngươi cũng nên dùng lại đúng lúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận