Vũ Động Càn Khôn

Chương 181: Chuyện hôm nay, trả gấp trăm lần

Thanh âm của Vương Viêm vang lên ở trong thạch điện, Lâm Động đang đi cũng dừng lại, hắn xoay người, nhìn đám người phía trước, sau đó liếc mắt nhìn về phía đám người Vương Bàn đang cười âm hiểm, cau mày nói:

"Có gì chỉ giáo?"

"Ngươi đoạt Linh Bảo của dòng họ Vương chúng ta, chẳng lẽ còn muốn đi như vậy sao?"

Vương Viêm thản nhiên nói.

Nghe thấy Vương Viêm nói như thế, ánh mắt Lâm Động trầm xuống, nhịn không được cười lạnh nói:

"Các hạ đúng là quá mức buồn cười, vật trong mộ phủ, vốn là vật vô chủ, từ khi nào biến thành vật của dòng họ Vương các ngươi rồi? Nếu nói như vậy, chẳng nhẽ toàn bộ bảo bối do những người khác lấy được trong này, toàn bộ phải giao cho các ngươi, đúng không?"

"Hừ, tiểu tử, đừng mơ ngụy biện, Linh Bảo vốn ta đoạt được trước, nhưng bị ngươi xuất thủ lén cướp đi!"

Vương Bàn hừ lạnh nói.

Nhìn thấy người này không biết xấu hổ tới mức độ này, Lâm Động giận dữ bật cười, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người này đúng là không nhỏ.

Trong phòng lúc này đã có biến hóa, cũng có người hiểu, cái dòng họ Vương này và Lâm Động chênh lệch quá lớn, họ cũng không quan tâm tới nguyên nhân của chuyện này là gì. Bởi vì ai cũng biết tới sự ngang ngạnh và liều lĩnh của dòng họ Vương.

Hôm nay Lâm Động chỉ có một thân một mình, với tâm tính của Vương Bàn thì chắc chắn hắn sẽ không dừng tay.

"Thanh Trúc cô nương, đây là ân oán riêng của dòng họ Vương và người này."

Vương Viêm nhìn về phía Lâm Động, sau đó quay sang nhìn Lăng Thanh Trúc nói.

Hắn không nói tới phần sau, nhưng Lăng Thanh Trúc đương nhiên hiểu ý của hắn, nàng không nói thêm gì, chậm rãi rời ra chỗ khác, ý bảo nàng sẽ không nhúng tay.

Đối với hành động của nàng, Lâm Động cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn, Lăng Thanh Trúc này không đứng sau lưng đâm hắn một đao là tốt lắm rồi, giờ vào nàng xuất thủ giúp đỡ ư, đúng là nằm mơ đi.

Lâm Lang Thiên và Tần Thế chỉ lạnh nhạt nhìn hai người, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

"Vương Bàn, ngươi nói bậy, Linh Bảo là do Lâm Động đoạt được đầu tiên, ai nói hắn lén cướp của ngươi? Chúng ta đều có thể làm chứng, lời nói của ngươi chẳng thật chút nào cả!"

Đúng lúc mọi người đã chuẩn bị tâm lý xem kịch vui, thì có một tiếng quát vang lên, người đang nói chính là Lâm Khả.

Nhìn thấy Lâm Khả mở miệng, sắc mặt Vương Bàn khẽ biến, Vương Viêm cũng khẽ nhíu chân mày, hắn không ngờ người của dòng họ Lâm lại bước ra ngăn cản.

"Khả nhi, chớ có nói bậy, không nên nhúng tay vào việc của người khác!"

Lâm Lang Thiên nhìn thấy Lâm Khả đứng ra, hai hàng lông mày nhíu lại, thản nhiên nói.

"Lâm Lang Thiên đại ca, Lâm Động dù sao cũng là người của dòng họ Lâm chúng ta, sao lại nói chuyện của người khác được."

Lâm Khả mà vội vàng nói, Vương Viêm hành sự xưa nay ương ngạnh, hiện giờ ở đây chỉ có Lâm Lang Thiên mới có thể đứng ra ngăn cản được.

"Ta ở trong dòng họ sao không thấy người này bao giờ, hắn là người của chi nào?"

Lâm Lang Thiên cũng ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lâm Động, cau mày nói.

"Hắn, hắn hắn là người của chi lẻ."

Lâm Khả cắn răng nói, nàng biết những người trong dòng họ xem người của chi lẻ chẳng ra gì, thậm chí có rất nhiều người không thừa nhận chi lẻ.

"Chi lẻ."

Lâm Lang Thiên lắc đầu, ánh mắt hờ hững, nếu như là người trong dòng họ thì hắn còn giúp một chút, nhưng mà nếu như chi lẻ có thân phận thấp như vậy, việc này đâu đáng giá làm hỏng mối quan hệ giữa hai dòng họ Lâm – Vương, đúng là không đáng.

"Việc này muội không cần xen vào nữa."

Nghe thấy thái độ thản nhiên của Lâm Lang Thiên, trong lòng Lâm Khả mát lạnh.

Lâm Động đứng tại chỗ, song quyền nắm chặt, hắn có thể nghe thấy ý tứ coi thường trong lời nói của Lâm Lang Thiên, tuy rằng đều là họ Lâm, nhưng hiển nhiên, người của chi lẻ không phải người trong họ.

Thái độ hờ hững khinh thị ấy như đao lướt qua trái tim Lâm Động, làm cho ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng.

"Không nghĩ tới người này lại là người thuộc chi lẻ của dòng họ Lâm, đã như vậy, ta đây cũng không làm khó nữa, Lang Thiên huynh, việc này huynh đứng ra giải quyết đi."

Vương Viêm cười nói.

Nghe vậy, Lâm Lang Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, hơi trầm ngâm, nói:

"Nể tình ngươi cũng có quan hệ với dòng họ Lâm, ta làm chủ cho ngươi một lần, như vậy đi, ngươi đem Linh Bảo giao ra đây, sau đó xin lỗi đám người Vương Bàn, việc này coi như xong."

Nghe thấy Lâm Lang Thiên nói như thế, sắc mặt Lâm Khả biến đổi, bảo giao vật xin lỗi, làm chủ kiểu gì vậy?

"Cách cách!"

Lâm Động nắm chặt nắm tay tới mức xương cốt kêu lên răng rắc, sắc mặt hắn vô tình, lửa giận tron lòng hắn chưa bao giờ bốc cao như bây giờ.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Lâm Lang Thiên, cúi đầu cười lạnh nói:

"Đúng là làm chủ thực hay."

"Ngươi có nghe ta nói gì không?"

Nghe thấy Lâm Động cười nhạt, ánh mắt Lâm Lang Thiên trở nên lạnh lùng, hắn có địa vị cực cao trong dòng họ Lâm, trong đám người trẻ tuổi không ai dám phản bác hắn, thậm chí, các thế hệ trước trong dòng họ còn phải khách khí với hắn.

Vậy mà hôm nay, có một người của chi lẻ, địa vị thấp bé mà dám nghi vấn cãi lời của hắn?

Tôn nghiêm của hắn dường như đã bị khiêu khích!

"Ta chưởng quản chấp pháp đội của Lâm gia, chỉ cần nói một câu cũng có thể bắt ngươi tới Từ Đường của dòng họ, nhận hình phạt của tộc!"

"Nói lại lần nữa xem, ngươi có làm theo lời nói của ta không?"

Sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh lùng, bỗng nhiên bước lên một bước, khí tức khủng bố của cường giả Tạo Khí Cảnh trực tiếp tuôn ra, sau đó giống như một ngọn núi cao ép xuống người Lâm Động.

"Cách cách!"

Dưới khí tức khủng bố đó, đầu gối Lâm Động đột nhiên cong lại, ánh mắt hắn đỏ ngầu, cố gắng chống lại lực ép này, xương cốt toàn thân hắn kêu lên canh cách, dường như phải chịu một áp lực quá lớn.

"Đúng là có chút ương bướng!"

Nhìn thấy Lâm Động không quỳ dưới khí tức của mình, trong mắt Lâm Lang Thiên hiện lên sự âm độc, khí tức của hắn càng lúc càng mạnh, thậm chí, ngay cả những viên gạch nát nền chỗ Lâm Động cũng bị ép cho nổ tung.

Nguyên Lực trong cơ thể Lâm Động điên cuồng vận chuyển, cố hết sức chống lại khí tức chèn ép mình.

Hiện giờ hắn mời hoàn toàn hiểu rõ, chênh lệch giữa Nguyên Đan cảnh và Tạo Hóa Tam Cảnh khổng lồ tới mức nào.

Khí tức mạnh mẽ tới mức ép hai chân Lâm Động cong dần xuống, nhưng ánh mắt hắn vẫn điên cuồng, hắn đang đắn đo có nên vận dụng toàn bộ con bài tẩy của mình không.

Nhưng mà, khi hắn còn đang tính toán thì trong lòng cũng phát lạnh, Lâm Lang Thiên quá độc ác, quá cường đại.

"Lâm Lang Thiên đại ca!"

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Động đỏ bừng, ngay cả làn da cũng sắp rách, Lâm Khả lại một lần nữa lên tiếng.

Cho dù như thế nào, Lâm Động cũng có chút quan hệ với dòng họ Lâm, hôm nay bị người ta khinh nhục như vậy, còn đâu thể hiện cho dòng họ nữa.

Nghe thấy Lâm Khả khẩn cầu mình, Lâm Lang Thiên nhíu mày, hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn xuống thân hình Lâm Động đang bị uốn cong, thản nhiên nói:

"Nể mặt Khả nhi, Lâm Động, nếu ngươi có thể đứng vững dưới khí tức của ta mà đi ra khỏi căn phòng đá này, ta sẽ bỏ qua chuyện này."

Thân hình Lâm Động điên cuồng run rẩy dưới cái nhìn của Lâm Lang Thiên, một sự giận dữ tới mức kích động muốn hắn bùng nổ, muốn hoàn toàn liều mạng với Lâm Lang Thiên, cho dù kết quả có là chết ở nơi này!

"Lâm Động, ta và ngươi liên thủ, hơn nữa còn có Phù Khôi trung đẳng, có hai thành nắm chắc đánh trọng thương thậm chí đánh chết hắn, nếu ngươi muốn, ta giúp ngươi."

Trong khi ánh mắt Lâm Động đỏ bừng, thanh âm của Tiểu Điêu mang theo sự lạnh lẽo vang lên trong đầu hắn.

"Hai thành."

Nghe thế cái tỷ lệ thấp như vậy, Lâm Động vốn bị lửa giận bao trùm lý trí lập tức tỉnh táo lại. Ánh mắt đỏ màu máu của hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lâm Lang Thiên đang nhìn xuống người mình. Hắn không nói thêm gì nữa, khó khăn cất bước xoay người, mỗi bước chân nặng như núi tiến dần ra ngoài phòng.

Hắn biết, ván bài này hắn không có sức phá giải, cho dù cuối cùng có may mắn đánh chết Lâm Lang Thiên, vậy thì sao? Tiếp theo sẽ lãnh hậu quả của dòng họ, khi đó, Lâm gia, là mục tiêu đầu tiên bị diệt, hiện giờ bản thân hắn không thể so sánh với Lâm Lang Thiên ở mọi phương diện.

Hiện giờ hắn chưa có thực lực bảo toàn Lâm gia dưới sự giận dữ của dòng họ, bởi vì, hắn chưa đủ mạnh!

"Lâm Động "

Nhìn thấy Lâm Động chọn lý trí, mà không bị kích động bao trùm tâm trí, trong thanh âm của Tiểu Điêu cũng mang theo sự than thở, nó biết, để cho một thiếu niên huyết khí phương cương chọn lựa chọn này, khó khăn tới mức nào, mặc dù dưới cục diện hôm nay, có thể cho phép lý trí bị lửa giận bao phủ.

"Bịch! Bịch!"

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong thạch điện, dưới khí tức càng ngày càng mạnh này, lỗ chân lông ở chân của Lâm Động đã rỉ máu, mỗi một bước đều có máu tươi dính lên mặt đất, tạo thành một vết chân máu đỏ tươi, nhì thấy mà giật mình.

Cả người mặc dù đẫm máu như vậy, nhưng hắn vẫn tiến bước hướng ra ngoài thạch điện.

Người ở trong phòng lúc này trở nên yên tĩnh hơn trước rất nhiều, vốn những người này đang xám náo nhiệt, nhưng ánh mắt cũng chậm rãi trở nên nghiêm túc, nghị lực của thiếu niên này đáng để cho họ phải chấn động.

Lăng Thanh Trúc nhìn chăm chú vào thiếu niên đang chậm rãi di chuyển ra ngoài, hơi thở của nàng hơi hỗn loạn, nàng nhìn vào đôi mắt đỏ tươi của thiếu niên kia, lại nhìn ngọn lửa bừng bừng bị chôn dấu sâu trong đáy mắt ấy, tim nàng bất giác đập thình thịch.

Lâm Động máu tươi đầy người, khó khăn tiến bước, khi đi qua bên cạnh Lăng Thanh Trúc, ngọc thủ của nàng nắm chặt, có lẽ bởi vì nàng nhận ra cái khí thế sắc bén ẩn sâu trong mắt người thiếu niên kia, trái tim nàng tự dưng mềm nhũn, đây có lẽ là lần đầu tiên, tuy vậy nàng cũng không lên tiếng.

Dưới vô số ánh mắt của mọi người, Lâm Động vẫn cố gắng bước ra ngoài, đột nhiên khí tức mạnh mẽ hơn so với núi cao kia biến mất không thấy.

"Phụt!"

Lực ép biến mất, Lâm Động phun ra một ngụm máu, hai đầu gối nặng nề đập thẳng xuống đất, sau đó hắn lấy hết sức, không quay đầu lại, kéo theo một thân hình đầy máu chậm rãi đi xa. Ánh trời chiều rọi xuống vết máu trông có vẻ đặc biệt chói mắt.

Khi thân ảnh kia sắp biến mất, một thân ảnh khàn khàn như thú rống chậm rãi truyền đến, sau đó quanh quẩn không tán trong thạch điện.

"Lâm Lang Thiên, Tộc Hội 2 năm sau, chuyện hôm nay, trả gấp trăm lần!"

Nhìn theo vết chân đỏ tươi, Lâm Khả cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cỗ nghị lực như núi của Lâm Động khiến cho mọi người rùng mình.

Hít sâu một hơi, Lâm Khả nhìn Lâm Lang Thiên với sắc mặt bình tĩnh, nhưng mà trong lòng nàng lại biết, nhân vật đỉnh cao luôn tự phụ trong dòng họ này, sợ rằng đã tạo cho mình một địch nhân đáng sợ.

Hai năm sau, trong Tộc Hội của dòng họ, nàng tin rằng mình sẽ gặp thiếu niên này.

Khi đó dòng họ Lâm, sẽ vì hắn mà long trời lở đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận