Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 514: Bát Cực Quyền Ý


Vào thời điểm cỗ quyền ý hung bạo như sấm bị Lâm Động thôn tính, tâm trí hắn đột nhiên trở nên hoảng loạn. Trong lúc mơ hồ, phảng phất có một cảnh tượng cổ xưa từ trong tâm tưởng hắn vụt hiện ra.

Trong cảnh tượng, vẫn là một đại điện cổ kính, thoáng qua có thể nhận ra cơ hồ chính là tòa di tích chính điện mà bọn Lâm Động đang đứng này. Ở chính giữa đại điện, tựa hồ có một ụ đá đứng sừng sừng. Trước ụ đá có một hình bóng già nua mà đơn độc, lão ta cao không bằng một nửa ụ đá, nhưng cỗ ba động như ẩn như hiện tuôn tràn ra từ trong cơ thể kia lại cường mãnh đến mức đủ để chấn áp thiên địa. Chỉ cần thân thể của lão khẽ động cũng đủ để khiến cho mặt đất đều rung động.

Hình bóng già nua trong cảnh tượng như chỉ là bối cảnh ban đầu. Ngay sau đó, Lâm Động liền nhìn thấy, chưởng thủ lão nhân nâng lên, một chưởng qua loa xuất động.

Ầm!

Một chưởng này, nhìn như bình lặng không có gì kỳ lạ, nhưng khi chưởng phong vung ra, không gian bên trong đại điện trong nháy mắt đều trở nên vặn xoắn. Một cỗ quyền ý cương liệt cuồng bạo không thể hình dung nổi, như một con cự thú Hồng Hoang nằm sạp xuống, rồi bỗng nhiên phóng ra đồ sát, khiến cho người khác tâm thần hoảng loạn.

Phanh!

Một chưởng áp lên trên ụ đá, nhưng quyền ý đáng sợ vốn đủ để phá nát không gian kia, lại không hề khiến cho ụ đá có chút nào bị hủy hoại. Cuối cùng chỉ là lưu lại trên đó một chưởng ấn sâu không quá nửa ngón tay.

Đó không phải là do vật chất của ụ đá quá vững chắc, mà là lão nhân thần bí này, đã đạt đến trình độ siêu cấp có thể đem năng lượng tùy ý mà thu phát.

Bành!

Sau một chưởng, lão nhân lại tiếp tục một quyền nện ra, rồi một chỉ điểm xuất, lại lần nữa lưu lại trên ụ đá một đạo quyền ý cùng chỉ ấn. Trong mơ hồ, Lâm Động phảng phất nhìn thấy dấu tích của vũ kỹ.

Có lẽ một chưởng, một quyền, một chỉ này hẳn phải là một loại vũ kỹ vô cùng cường mãnh, nhưng trong thoáng qua, Lâm Động cảm thấy cơ hồ không hề đơn giản như vậy.

- Trên ụ đá này, ẩn chứa Bát Cực Chân Ý, kẻ nào có duyên ắt sẽ đoạt được!

Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm, hình bóng già nua kia dần dần phai mờ đi, một đạo âm thanh mờ nhạt phảng phất như từ xa xưa truyền lại, vang lên trong thâm tâm Lâm Động.

Cùng với sự kết thúc của đạo âm thanh đó, chỉ thấy cảnh tượng kia phảng phất quỷ dị trở lại thực tế, còn thân thể của Lâm Động lại trực tiếp xuất hiện trước ụ đá trong cảnh tượng đó.

Viu!

Cùng với sự xuất hiện của Lâm Động, quyền ấn, chưởng ấn, chỉ động bên trên ụ đá đó chợt hóa thành ba đạo hào quang tuôn ra dữ dội, sau đó hóa thành ba đốm sáng, lơ lửng trong không trung quanh ụ đá.

- Đây chính là truyền thừa của Bát Cực Tông sao?

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Động đột nhiên hoan hỉ, đưa mắt nhìn, sau đó bèn đưa tay ra với tới đốm sáng quyền ấn kia.

Phốc!

Trong khoảnh khắc Lâm Động với tay ra, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, đưa mắt lại nhìn. Chỉ thấy đằng sau đã xuất hiện ba đạo thân ảnh, chính là ba gã Tống Đoan kia.

Ba gã vừa xuất hiện, ánh mắt liền tràn đầy sự tham lam nhìn vào ba đốm sáng ở trên ụ đá. Cảnh tượng này cho dù không ai nói, nhưng trong lòng đều biết đang toan tính điều gì. Bởi vậy bọn hắn chỉ lặng người giây lát, sau đó liền bạo liệt xuất thủ.

Tống Đoan cùng Bàng Phi nhanh nhất, bọn hắn đối với Lâm Động dĩ nhiên có chút kiêng dè, nên cũng không dám giành lấy đốm sáng quyền ấn nọ mà Lâm Động bắt lấy, mà lần lượt hướng về phía chưởng ấn cùng chỉ ấn.



Với tốc độ xẹt qua cực nhanh của hai gã, bàn tay rất nhanh đã bắt được đốm sáng. Lúc này vẻ mặt bọn chúng đều lộ vẻ hoan hỉ, có lẽ đã cảm nhận được đồ vật ẩn tàng trong đốm sáng đó là bảo vật quý giá đến mức nào.

Nhìn thấy cảnh tượng ba gã này xuất hiện, Lâm Động hiển nhiên là lập tức bạo phát đại nộ, quyền ý hung hãn trên ụ đá bị hắn chấn áp đi không ít, nên hiển nhiên ba gã này mới có thể thừa cơ hội đó đến được đây. Tình cảnh này dĩ nhiên là khiến cho Lâm Động vô cùng tức giận.

Trước giờ vốn chỉ có hắn đứng đằng sau chiếm lấy phần hơn, không ngờ lần này đối với ba gã này lại đi tiên phong trước. Mà xem chừng ý đồ của ba gã này, còn muốn để ý đoạt lấy đồ vật của hắn!

Trong khi Lâm Động lửa giận tuôn trào, ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy một cảnh khiến cho hắn không nhịn được mà đang giận cũng phải bật cười. Mộ Sa lúc trước đấu khẩu với hắn kia, sau khi nhìn thấy quyền ấn chỉ ấn đều bị hai gã Tống Đoan đoạt lấy, ánh mắt gã lóe lên, lại trực tiếp chộp lấy đốm sáng quyền ấn trước mặt Lâm Động.

- Muốn chết!

Hàn quang sắc lạnh trong mắt Lâm Động lóe ra, nhưng mà, khi hắn chuẩn bị xuất thủ, tiếng nói của Tiểu điêu lại đột ngột vang lên:

- Đợi đã!

Lời nói này phát ra đột ngột, nên khiến cho Lâm Động cũng lặng đi một lát, tốc độ xuất thủ cũng chậm lại không ít. Còn Mộ Sa thừa cơ vụt qua, nét mặt hoan hỉ đã chộp được đốm sáng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, hiện lên một vẻ châm chọc.

Vật đã tới tay, ba gã Tống Đoan cũng không có ý định lưu lại lâu hơn, trong không gian phảng phất tán phát ra một cỗ lực bài xích, đẩy bọn chúng đi xa.

- Khốn kiếp!

Sắc mặt Lâm Động tối sầm, lúc này muốn đuổi theo để tính sổ, nhưng Tiểu điêu lại ngay lập tức xuất hiện, đủng đỉnh nói:

- Vội gì chứ?

- Ngươi phát hiện ra điều gì hả?

Lâm Động bị dáng vẻ này của Tiểu điêu làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn chợt tỉnh táo lại. Tuy bình thường Tiểu điêu có lúc thích nói giỡn chơi, nhưng hiển nhiên sẽ không làm chuyện đùa giỡn vô lý đó vào lúc này. Mà đã không phải như vậy, thì chắc chắn là tên cáo già này đã phát hiện ra được điều gì đó.

- Thật chẳng vui gì cả!

Tiểu điêu vốn muốn nhìn xem Lâm Động giậm chân tức giận nghe vậy, đột nhiên bị hẫng hụt một hồi, rõ ràng là không ngờ Lâm Động hiểu ra nhanh đến như vậy, lúc này nhếch miệng, nói.

- Nếu như ngươi mà đoạt lấy ba thứ kia, e rằng sẽ thực sự không còn cơ hội giành được truyền thừa của Bát Cực Tông nữa đâu.

Tiểu điêu nhìn về phía ụ đá, tuy lúc này chưởng ấn, quyền ấn, chỉ ấn trên ụ đá đều biến mất không thấy đâu nữa, nhưng mà ánh mắt của nó lại càng trở nên tập trung hơn trước.

- Đưa tay ra!

Nghe tiếng nói nhỏ nhỏ của Tiểu điêu, Lâm Động hơi chút chần chờ, đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trên ụ đá kia.

Ầm!

Trong khoảnh khắc tiếp xúc ấy, sắc mặt Lâm Động trong chớp mắt biến đổi lạ thường. Trong lúc mơ hồ, một mảnh tái nhợt hiện lên trên khuôn mặt, lúc này hắn có thể cảm thấy một cỗ quyền ý cực kỳ cương mãnh hùng hậu, rung trời chuyển đất từ trong ụ đá cuộn cuộn xuất ra. Cỗ quyền ý đó, cùng với ý từ trong người lão nhân trong cảnh tượng lúc trước hoàn toàn giống nhau!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Quyền ý vô hình vô sắc, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sự tồn tại hoàn toàn thực tế của nó. Nó hùng hậu như biển lớn, còn Lâm Động thì chỉ như một chiếc thuyền lá nhỏ trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp. Dưới cỗ quyền ý đó, hắn rõ ràng là trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Dưới áp lực hùng hậu cương mãnh đó, ngay cả chân Lâm Động cũng trở nên mềm nhũn.

Răng rắc!

Phía trên ụ đá, đột nhiên vỡ ra từng khe nứt, sau đó khe nứt mở rộng ra, cuối cùng ụ đá bạo liệt vỡ vụn hoàn toàn.

Cùng với sự tan vỡ của ụ đá, một sự lặng lẽ gần như vô hình. Nhưng trong mắt Lâm Động lại là cương mãnh bạo liệt nhất trên thế gian này, chầm chậm từ trong ụ đá trôi ra, lơ lửng trước mặt Lâm Động.

- Đây là, quyền ý?

Lâm Động đồng tử hơi rút lại nhìn chằm chằm vật kỳ lạ trước mặt hắn, hắn cảm nhận được trong đó ẩn chứa một cỗ lực vô cùng đáng sợ.

- Bát Cực Quyền Ý, đây mới chính là Bát Cực Chân Ý chân chính. Những thứ ban nãy chỉ là những vật tầm thường mà thôi, nếu người cầm vào, ngược lại còn bị đẩy ra khỏi chỗ này, chứ đừng nói đến việc giành được Bát Cực Quyền Ý này.

Tiểu điêu thản nhiên nói.

Lâm Động hít một hơi lạnh, từ cảnh tưởng ban nãy hắn đã thấy, Bát Cực Quyền Ý này chính là thứ vô cùng khủng khiếp mà lão nhân đó lưu lại. Lão nhân đó không biết đã đến cảnh giới nào, lại có thể ngưng tụ quyền ý như vậy. Thứ vô hình mà như ẩn như hiện này, về căn bản không phải những kẻ cấp độ như Lâm Động có thể đạt đến.

Nghĩ đến sự lợi hại của Bát Cực Quyền Ý này, Lâm Động bèn bất giác có một cảm giác xúc động đến tê người. Cũng may khi nãy không đoạt được đốm sáng đó, nếu không, thật đúng là tham bát bỏ mâm.

Khó trách lão nhân khi nãy nói chỉ có người hữu duyên mới có thể đoạt được, xem ra không phải là giả, ba đốm sáng ban nãy rõ ràng chỉ là bày ra để che mắt mà thôi.

Lâm Động nhếch nhếch miệng, dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới đưa tay chụp lấy Bát Cực Quyền Ý. Tiếp đó vật này cũng không hề có chút đối kháng lại, trực tiếp tiến nhập vào thân thể của hắn.

Sau đó Lâm Động có thể cảm nhận được Bát Cực Quyền Ý mạnh mẽ tiến vào đan điền của hắn, lơ lửng lặng lẽ, hoàn toàn không có chút cương mãnh bá đạo nào. Nhưng mà Lâm Động có thể cảm nhận, chỉ cần hắn thoáng thôi động, Bát Cực Quyền Ý này sẽ bạo phát ra lực sát thương vô cùng cường mãnh.

Thứ này giống như một món vũ khí siêu cấp vậy, ngày sau bất luận Lâm Động thi triển công kích kích nào đi nữa, chỉ cần cùng phối hợp với Bát Cực Quyền Ý này, thì uy lực đó sẽ càng trở nên cường bạo hơn nữa.

Đây mới chân chính là truyền thừa của Bát Cực Tông!

- Tiểu tử, còn cần phải rèn luyện nữa, đợi đến khi ngươi có được nhãn lực như của điêu gia ta, thiên địa này có thể để mặc ngươi tung hoành rồi.

Tiểu điêu cười nói, trong tiếng cười không giấu được sự đắc ý.

Nghe vậy, Lâm Động cũng không nhịn được nhếch miệng cười. Có điều cũng không thể không thừa nhận sự lợi hại trong nhãn lực của Tiểu điêu, lúc trước nếu như không phải hắn nói ra, e rằng lúc này hắn cũng đã bị đánh bật ra khỏi chỗ này, càng không thể đoạt được Bát Cực Quyền Ý.

- Đi thôi, đến lúc đi rồi, có vài món nợ cần phải đòi. Đồ vật tốt của Lâm Động ta, không dễ dàng lấy đi như vậy đâu.

Lâm Động cười, ánh mắt dần trầm thấp xuống. Tuy rằng nếu như không có những gã kia xen vào, có lẽ hắn cũng không thể đoạt được Bát Cực Quyền Ý, có điều cảm giác bị người khác chiếm đoạt mất, thật là vô cùng khó chịu.

Mà trong lòng đã khó chịu, đương nhiên là muốn giải quyết căn nguyên của sự khó chịu đó.

Sắc lạnh trong mắt Lâm Động chợt lóe ra, thân hình khẽ động, đã dần mờ ảo khuất dạng, cuối cùng biến mất hoàn toàn khỏi vùng đất bên trong không gian này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận