Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 533: Thanh Long Thí Luyện.


Vào khoảnh khắc đi vào cánh cổng, trước mắt Lâm Động tối đen lại, thậm chí mọi giác quan đều bị phong bế, tinh thần lực mạnh mẽ bao bọc toàn thân cũng bị ép lùi vào bên trong.

Sự phong bế đột ngột này khiến Lâm Động hơi giật mình, nhưng hắn cũng không quá hoảng loạn, trầm ngâm một chút rồi thả lỏng.

Sau khi Lâm Động thả lỏng không lâu thì bóng tối dần tan đi, những tia sáng chói mắt một lần nữa chiếu lên người Lâm Động.

Lâm Động hơi nheo mắt lại thích ứng với ánh sáng, rồi cũng mở dần ra.

Đập vào mắt là một cánh cửa khổng lồ, đứng trước nó Lâm Động chỉ giống như một con kiến bé nhỏ. Nhìn cánh cửa trước mắt nhưng chẳng có gì nhìn được rõ cả, cảm giác thần bí đến quỷ dị, bất giác phải đề phòng cảnh giác.

- Đây là… vùng đất truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông sao?

Lâm Động nhìn cánh cửa, sự chấn động dần giảm xuống, lẩm bẩm nói.

U u u!

Đúng lúc ấy, trên cánh cổng bỗng ngưng tụ những tia thanh quang, hiện lên những ký hiệu cổ xưa mang trong nó cảm giác về một câu chuyện lịch sử lâu đời.

- Tứ Đại Huyền Tông, Thanh Long Điện!

Lâm Động nhìn những con chữ cổ xưa, khẽ đọc.

- Thanh Long Điện, đây chính là một trong Tứ Đại Huyền Tông sao?

Khi Lâm Động còn đang trầm ngâm, ánh thanh quang lấp lánh chữ viết cổ xưa lại hiện ra.

- Thanh Long Thí Luyện thập tử nhất sinh, thận trọng, thận trọng!

Hai chữ thận trọng liên tiếp có màu huyết quang, khiến người ta có cảm giác hung sát, ai nhìn thấy những con chữ như thế đều sẽ cảm thấy cơ thịt phải co thắt.

Lâm Động hít sâu một hơi.

- Còn phải thí luyện sao?

Lâm Động hơi nhíu mày, hắn thật không ngờ, trải qua một cuộc tranh đoạt quyết liệt, vào trong này rồi vẫn chưa thể thuận lợi có được truyền thừa mà còn phải vượt qua cái gọi là Thanh Long Thí Luyện này.

Lâm Động nhìn không gian quái dị này dường như chỉ có một con đường duy nhất. Lúc này thậm chí muốn rút lui cũng không thể. Người thiết kế ra không gian này cũng thật cổ quái, một mặt bảo người ta cẩn thận, mặt khác lại không để lại đường lui, mà con đường duy nhất có thể chọn chỉ có cách đi vào cánh cửa khổng lồ kia và vượt qua cái gọi là Thanh Long Thí Luyện, thận trọng cái đầu ngươi!

Lâm Động thầm chửi kẻ sáng lập không gian này, rồi bước về phía cánh cổng. Hắn đã vượt qua ngàn vạn khổ sở mới đến được đây, đừng nói thí luyện, dù là núi đao biển lửa hắn cũng cam lòng lao vào.



Vì hắn biết muốn vượt trội trong Chiến trường Viễn Cổ này nhất định phải dựa vào truyền thừa, sự nỗ lực của bản thân đương nhiên quan trọng nhưng truyền thừa Viễn Cổ mới giúp cho sự nỗ lực ấy được đền đáp chục lần thậm chí vài chục lần.

Mà hắn cũng không có nhiều thời gian đi tìm kiếm bảo tàng khác, vì thế hắn chỉ có thể bước tiếp trên con đường này.

- Thanh Long Thí Luyện, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi là thứ thập tử nhất sinh như thế nào!

Đứng trước cánh cổng, ánh mắt Lâm Động hơi thay đổi, rồi nghiến răng, không chần chừ nữa, bước chân vào trong.

Khi bước vào, không hề xuất hiện bóng tối như tưởng tượng, trước mắt Lâm Động bỗng hoa lên, rồi hắn cảm thấy thiên địa xung quanh đột nhiên biến đổi.

Ầm!

Một tiếng nổ rền vang bên tai Lâm Động, ánh ngân quang chiếu sáng thân thể Lâm Động, trong ánh mắt trước nay luôn bình tĩnh lúc này đã xuất hiện một chút kinh hãi.

Phản chiếu trong mắt Lâm Động lúc này là một vùng biển bàng bạc bất tận, phía trên là vô số tầng mây đen dày đặc, trong đó là những tia lôi quang đang chuyển động, những chùm lôi đình sấm sét khổng lồ như những con cuồng long nhe nanh giơ vuốt lao ra từ tầng mây, cuối cùng oanh kích xuống mặt biển.

Uỳnh!

Dưới sự oanh kích của những chùm sấm sét, mặt biển cuộn trào những con sóng lớn. Có điều trong những ngọn sóng đó Lâm Động lại nhìn thấy lôi điện lóe sáng, thì ra nước biển toàn bộ đều do lôi điện ngưng tụ mà thành!

Nhìn cảnh tượng đó, trấn tĩnh như Lâm Động cũng phải hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nhìn ra xung quanh mới phát hiện mình đã đứng ở giữa Lôi Hải, dưới chân chỉ có một tảng đá xanh rộng khoảng một trượng, những ngọn sóng lôi điện dập dờn đánh lên tảng đá bắn lên những tia nhỏ lên chân Lâm Động, lập tức khiến hắn có cảm giác đau đớn.

Cảm giác đau đớn đó khiến toàn thân Lâm Động run lên, đồng tử co lại, hắn vốn nghĩ đây chỉ là ảo ảnh, nhưng cơn đau đớn đã khiến hắn hiểu, hải vực lôi điện trước mắt đây là có thực!

Mà lúc này hắn đang ở giữa Lôi Hải!

Nghĩ đến đây da đầu hắn tê dại đi, lúc này hắn mới hiểu sự đáng sợ của Thanh Long Thí Luyện, đây thật sự không phải núi đao biển lửa gì cả, mà nó còn đáng sợ hơn cả núi đao biển lửa!

- Có thể làm được đến mức này, xem ra người tạo nên chỗ này thực lực khá đáng sợ!

Lúc này Tiểu điêu chui ra, nhìn Lôi Hải vô tận, trong mắt không khỏi ánh lên sự kinh ngạc.

- Lẽ nào thử thách là phải vượt qua Lôi Hải?

Lâm Động ngẩng lên nhìn những đám mây đen kịt, những chùm sấm sét khổng lồ bắn xuống, nhìn từ xa không khác gì một cơn mưa sấm sét.

Lâm Động có thể cảm nhận được năng lượng cuồng bạo từ những tia sấm sét ấy, nếu bị đánh trúng hai ba lần e là hắn không chịu nổi.

- Có lẽ ngươi phải vượt qua đây, chỉ có thể cầu mong may mắn thôi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tiểu điêu nhún vai nói.

Lâm Động trợn mắt với ý kiến chẳng có tính xây dựng gì của Tiểu điêu. Rồi hắn thở hắt ra một tiếng, nhìn Lôi Hải do dự một chút rồi hào khí tăng cao:

- Ta muốn thử xem Lôi Hải này khó qua đến mức nào?

Cười lớn một tiếng, mũi chân Lâm Động điểm lên tảng đá xanh, thân ảnh bay vút đi.

Phụt!

Thế nhưng khi Lâm Động vượt qua phạm vi của tảng đá khoảng một trượng thì một luồng sức mạnh không thể kháng cự từ bốn phía ấn hắn rơi xuống Lôi Hải.

Xẹt xẹt!

Hai chân Lâm Động chạm vào mặt biển nhưng không hề lún xuống. Có điều Lâm Động cảm thấy một cơn đau buốt lan từ dưới chân lên, nó giống như đang đứng trên chảo dầu sôi sùng sục vậy.

Cơn đau đớn cũng khiến Lâm Động tỉnh táo lại, hắn vội vàng vận nguyên lực, ánh kim quang tràn lên dưới lớp da, chớp mắt cả người hắn được bao bọc bởi kim quang, hiển nhiên là hắn đã dùng đến Niết Bàn Kim Thân.

Niết Bàn Kim Thân xuất hiện, cơn đau đớn cũng dần giảm bớt, nhưng hắn vẫn cảm nhận được những tia năng lượng cuồng bạo đang chui từ bàn chân vào cơ thể hắn, những nơi thứ năng lượng đó đi qua, kinh mạch đều như bị xung điện vậy, rung lên mãnh liệt.

Rẹt!

Tóc tai trên đầu Lâm Động bỗng nhiên dựng đứng lên như lông nhím, hắn mở mồm, một luồng khói đen bay ra.

- Đáng chết!

Sắc mặt Lâm Động có phần đen sạm đi, hắn nghiến răng chửi một câu. Sau sự khảo nghiệm ban nãy, Lâm Động phát hiện mình không thể bay được, cũng có nghĩa là hắn chỉ có thể đi bộ qua Lôi Hải vô tận này.

Năng lượng cuồng bạo trong Lôi Hải không ngừng xâm thực cơ thể hắn, chỉ có dùng Niết Bàn Kim Thân mới miễn cưỡng ngăn chặn được, nhưng phải mất rất nhiều nguyên lực mới giữ vững được Niết Bàn Kim Thân, sự tiêu hao này Lâm Động rất khó chịu đựng nổi.

- Ta đã vượt qua cả thế giới hắc ám của Thôn Phệ Tổ Phù, ta không tin không qua được Lôi Hải này!

Lâm Động bị Lôi Hải kích động, khơi phát lên tính cố chấp mạnh mẽ, tâm thần khẽ động, vô số tia kim quang tràn ra từ dưới lớp da hắn rồi tụ lại trên hai chân để chống lại sự tấn công của lôi điện.

Hai chân Lâm Động như biến thành vàng nguyên chất, hắn nghiến răng bước từng bước một đi.

Dù có Niết Bàn Kim Thân bảo hộ nhưng Lâm Động vẫn cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào chân, mới đi được vài chục bước mà trán hắn đã đẫm mồ hôi.

Cảm giác đau đớn lan tỏa, nhưng ánh mắt hắn càng ánh lên sự cương quyết, bước chân cũng ngày một kiên định.

Dưới bầu trời đầy sấm sét, một đạo thân ảnh với sự bảo hộ của kim quang, đang đi về phía trước ngày một xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận