Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 567: Sóng gió sắp tới


Đêm dần về khuya, trong không gian vẫn còn đọng lại dư âm của luồng năng lượng cuồng bạo khiến những kẻ quan sát nơi đây trong bóng tối phải thầm kinh hãi.

Phía Bắc tòa thành, trên một ngọn tháp cao, một vài thân ảnh đang đứng đó nhìn về hướng vừa nổ ra trận đại chiến, trong mắt là thần thái không thể nói rõ.

- Thật thú vị, thực lực của hắn cũng không tệ!

Đứng đầu những người đó là một nam tử vẻ mặt tuấn dật, y phục trắng tựa ánh trăng, hắn thu ánh mắt lại, khóe miệng vẽ lên nụ cười thích thú.

- Tuy ta tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng ta biết hắn không phải loại người chịu đứng dưới kẻ khác. Vương triều Phong Vân muốn thu nạp hắn, kết cục như vậy là khó tránh!

Phía sau nam tử bạch y là một dáng người yểu điệu với y phục trắng như tuyết, chính là Mộc Hàn Nguyệt mà Lâm Động đã từng gặp.

Lúc này nàng ta cũng thu ánh mắt về, trong mắt vẫn đọng lại chút chấn động chưa dứt. Rõ ràng trận đại chiến vừa rồi đã vượt quá dự liệu của nàng ta.

- Không dễ lôi kéo sao? Ba người bọn Lâm Động ta thấy đều không phải loại đơn giản. Nếu lôi kéo được thì sẽ là trợ lực không nhỏ cho bọn chúng ta.

Nam tử kia nói.

- Khó lắm!

Mộc Hàn Nguyệt lắc đầu, nhìn về hướng La Thông chạy trốn, nàng ta khẽ nói:

- Hành động của La Thông chính là vết xe đổ. Sở dĩ Lâm Động ra tay động thủ thật ra cũng là muốn thể hiện cho bọn chúng ta thấy suy nghĩ của hắn. Hắn không có ý định đi theo bất cứ Vương triều nào, hoặc có thể nói là, không có bất cứ Vương triều nào có tư cách thu nạp hắn, dù là những Vương triều Siêu cấp như bọn chúng ta.

- Hà hà, quả nhiên là một kẻ kiêu ngạo!

Nam tử kia cười nói.

- Loại người này nếu không thu nạp được thành thủ hạ thì có thể dùng cách khác để tạo mối quan hệ. Hiện giờ bọn chúng đã đắc tội với Vương triều Phong Vân, đó cũng là tin tốt với Vương triều Cổ Nguyệt bọn chúng ta.

Mộc Hàn Nguyệt nói.

Nam tử kia gật đầu, trầm ngâm nói:

- Hiện giờ chắc chắn Vương triều Phong Vân sẽ tập trung chú ý vào Đấu giá hội. Bọn chúng nhất định muốn có được thứ Linh bảo Thiên cấp đó, nếu bọn chúng lấy được thì ở thành Vạn Tượng e là không ai có thể chống lại nổi bọn họ.

- Ngoài Vương triều Cổ Nguyệt chúng ta còn có hai Vương triều Siêu cấp khác cũng muốn có thứ Linh bảo Thiên cấp đó. Bọn họ cũng sẽ không để Vương triều Phong Vân dễ dàng có được đâu…

Mộc Hàn Nguyệt nói.

- Cái này còn phải tranh đấu một phen, ai có được Linh bảo Thiên cấp là sẽ có ưu thế không nhỏ trong Bách Triều Đại Chiến. Vì thế chẳng ai dễ dàng từ bỏ cả…

o0o

Phía Nam tòa thành, trên một đài cao, hai thân ảnh đang ngồi quanh một bàn cờ.

Vút!

Lúc ấy một âm thanh xé gió từ xa truyền tới, một đạo thân ảnh máu me khắp người đáp xuống, đứng sau hai thân ảnh đang ngồi, vẻ mặt khổ sở, chính là La Thông vừa bại trong tay Lâm Động.



- Nghe nói Lâm Động hắn có được truyền thừa của một trong Tứ Đại Huyền Tông. Không ngờ một kẻ đến từ Vương triều Hạ cấp lại có thể đi xa đến vậy, thật không dễ dàng gì.

Một người đang ngồi ngẩng lên nhìn La Thông, cười nhạt nói.

- Thực lực của hắn đúng là không tệ, hơn nữa vũ kỹ mà hắn thi triển vô cùng quỷ dị.

La Thông nghĩ lại vũ kỹ kỳ dị mà Lâm Động biến ra long chỉ, không kìm được nói.

- Có lẽ là vũ kỹ của Thanh Long Điện!

Người đang ngồi còn lại cũng ngẩng lên, sắc mặt hắn trắng bệch như bị bệnh, nhưng trong màu trắng đó dường như lại có huyết khí vô tận đang chảy.

- Tên tiểu tử đó không chịu giao ra Tô Nhu, bọn chúng ta phải làm sao?

La Thông nhỏ giọng nói.

- Chúng ta nhất định phải có được tiểu nữ tử đó. Nếu có được thứ sức mạnh ấy chắc chắn bọn chúng ta sẽ nổi trội trong Bách Triều Đại Chiến. Dù phải đối mặt với những đối thủ đặc biệt yêu nghiệt, bọn chúng ta cũng không phải sợ!

Nam tử có sắc mặt trắng bệch mỉm cười bình thản, ngón tay khẽ điểm lên bàn cơ, nói.

- Nếu thật sự hắn không biết điều, bọn chúng ta giải quyết là xong!

Nói đến cuối cùng hắn nhếch mép lên cười dữ dằn.

La Thông gật đầu, hàn quang tràn ngập trong mắt.

- Đương nhiên trước lúc đó bọn chúng ta phải có được thứ Linh bảo Thiên cấp đó từ Đấu giá hội đã. Thứ đó mà vào tay bọn chúng ta thì chẳng phải sợ ba đại Vương triều Siêu cấp kia. Còn loại nhãi nhép như Lâm Động thì càng không đáng bận tâm.

Thân ảnh đối diện nam tử trắng bệch cuối cùng cất giọng khàn đặc, hắn hơi ngẩng lên, gương mặt đầy sẹo ngang dọc vô cùng dữ tợn.

- La Thông, về dưỡng thương trước đi, cứ để bọn chúng đắc ý vài hôm, đến lúc đó ân oán sẽ giải quuyết cho hết!

Quân cờ trong tay nam tử mặt đầy sẹo bỗng rơi xuống bàn cờ, một luồng sức mạnh cuồng bạo bùng phát, tất cả quân cờ trên bàn đều nát thành bụi.

- Vâng!

La Thông gật đầu liên tục, không nói gì thêm nữa, cúi người đi ra.

- Thật phiền phức, nếu không phải vì không muốn gây ra nhiều chuyện vào lúc này thì thật muốn ra tay giải quyết hắn ngay!

Nam tử mặt sẹo ngẩng lên, ánh mắt như dã thú nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói.

- Yên tâm, chỉ cần có Linh bảo Thiên cấp thì bọn chúng sẽ không chạy thoát đâu. Ta lại thấy xót cái giá phải trả để mua được thứ Linh bảo Thiên cấp kia. Nếu không phải là ở thành Vạn Tượng thì ta đã động thủ cướp luôn rồi!

Nam tử mặt trắng bệch nói.

- Bỏ ra có nhiều, đến lúc đó sẽ lấy lại hết là được!

Nam tử mặt sẹo cười, hàm răng trắng toát tỏa ra hàn ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Hà hà, phải!

Nam tử mặt trắng bệch ngẩng lên, lẩm bẩm:

- Không một ai trong các ngươi chạy được!

o0o

Những đoạn đối thoại tương tự thế xuất hiện ở không ít nơi trong thành Vạn Tượng. Trận giao đấu đêm nay đã quá bất ngờ, vốn mọi người tưởng rằng trước thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn của La Thông, Lâm Động chắc chắn sẽ bị áp đảo. Nhưng cuối cùng kết quả lại là La Thông trọng thương chạy trốn.

Lâm Động đã thể hiện thực lực kinh người, nhưng nhiều người đều hiểu, đúng là uy phong thật nhưng rốt cuộc đã chọc giận Vương triều Phong vân. Dù sau hai vị Thủ lĩnh chưa xuất đầu lộ diện của Vương triều Phong Vân mới là nhân vật đáng sợ thật sự…

Trên bầu trời, Lâm Động bình tĩnh nhìn về hướng La Thông tháo chạy, rồi từ từ đáp xuống.

Tô Khôi nhìn Lâm Động trở về, thầm nuốt một ngụm nước miếng. Thực lực của Lâm Động rõ ràng một lần nữa đã khiến Tô Khôi bị chấn động. Hắn nhận ra rằng, từ sau khi quen biết Lâm Động, hắn đã không ngừng bị kinh ngạc vì thực lực mà Lâm Động thể hiện ra.

- Xem ra lần này bọn chúng ta đã thực sự động vào Vương triều Phong Vân rồi!

Tiểu điêu cười cười.

Lâm Động khẽ gật đầu, nhìn Tô Khôi nói:

- Vương triều Phong Vân có hai Thủ lĩnh nữa à?

- Ừm, hai kẻ đó thực lực rất mạnh, khác với cường giả mới bước vào Tứ Nguyên Niết Bàn như La Thông, bọn chúng đã vào tầng thứ này rất lâu rồi. Hơn nữa bọn chúng còn đứng trong hàng Thiên cấp của Niết Bàn Bi.

Nhắc đến bọn chúng, sắc mặt Tô Khôi trở nên nặng nề. Hắn cũng biết chuyện hôm nay coi như đã đắc tội triệt để với Vương triều Phong Vân rồi. Có lẽ không lâu sau bọn chúng sẽ động thủ, đến lúc đó mới kinh thiên động địa thật sự.

- Hơn nữa thủ đoạn của hai kẻ cũng rất tàn ác. Hồi mới đến thành Vạn Tượng, trong một đêm bọn chúng đã tiêu diệt đến năm Vương triều Cao cấp, thậm chí đã từng giao đấu với Vương triều Siêu cấp như Cổ Nguyệt. Cuối cùng kinh động đến cả người của Tông phái siêu cấp trấn thủ ở đây, lúc ấy tranh chấp mới hết.

- Tiêu diệt năm Vương triều Cao cấp?

Lâm Động nheo mắt, thủ đoạn quả nhiên tàn ác.

- Trong Tứ đại Vương triều Siêu cấp ở thành Vạn Tượng, Vương triều Phong Vân là mạnh nhất, cộng với La Thông là có đến ba cường giả đã là Tứ Nguyên Niết Bàn. Trong khi đó ba Vương triều Siêu cấp khác chỉ có một cường giả đạt đến mức đó.

Lâm Động gật gù, trong lòng cảm thán, xem ra Vương triều Siêu cấp cũng phân chia mạnh yếu. Ít nhất thì từ bề ngoài Vương triều Phong Vân mạnh hơn ba Vương triều còn lại không ít. Chả trách mà bọn chúng có thể nghênh ngang như thế trong tòa thành này.

- Cái gọi là Bách Triều Đại Chiến nói trắng ra chính là nơi các Vương triều Siêu cấp tranh tài. Các Vương triều khác ngoài một số rất ít người rất có cơ duyên và bản lĩnh, muốn đi đến cuối cùng, đại bộ phận đều phải dựa vào Vương triều Siêu cấp. Người thường muốn ngang hàng thậm chí nổi trội thật sự là quá khó.

Tô Khôi thở dài nói.

Lâm Động cũng rất đồng ý với điều đó. Người của các Vương triều Siêu cấp khi vào không gian này đã thuộc tầng thứ rất cao, dù không tốn công sức tìm bảo tàng truyền thừa gì thì cũng đã vượt qua chín phần người tham dự. Người thường muốn cạnh tranh với những nhân vật không cùng khởi điểm xuất phát này đâu phải dễ.

Nhưng thế gian này vốn đã không có sự công bằng tuyệt đối. Muốn đòi hỏi gì từ mặt này cũng chỉ khiến kẻ tầm thường càng trở nên tầm thường mà thôi, nhiều nhất chỉ thêm oán khí.

- Giữa Tứ đại Vương triều Siêu cấp cũng không phải hòa bình. Đấu giá hội lần này có lẽ sẽ làm tăng thêm ân oán. Nghe nói Tứ đại Vương triều đều muốn có thứ Linh bảo Thiên cấp kia. Bất luận nó rơi vào tay ai thì chắc chắn thành Vạn Tượng đều sẽ không yên tĩnh. Và tất cả ân oán sẽ càng thêm quyết liệt.

Lâm Động gật gù, rồi ngẩng lên nhìn màn đêm, dường như tòa thành đang sắp có sóng gió ập tới.

Đến khi Đấu giá hội ngày kia kết thúc, chắc đó cũng là lúc tòa thành này sẽ hỗn loạn nhất. Mà lúc đó có lẽ Vương triều Phong Vân sẽ ra tay với hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận