Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 897: Trọng thương

Uỳnh!
Ngọn lửa đỏ rực cháy ngùn ngụt trên bầu trời, thứ sức mạnh gần như đến mức hủy thiên diệt địa khiến không gian trong đỉnh như biến dạng.

Sắc mặt Lâm Động nhợt nhạt ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào ngọn lửa. Đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn, một chiêu vừa rồi hắn không thể thi triển được lần thứ hai nữa, vì thế nếu lần này vẫn không giải quyết được Tà Cốt lão nhân thì hắn sẽ gặp hạn rồi…

- Bán Bộ Tử Huyền… quả thật khó đối phó…

Lâm Động lẩm bẩm, lúc này nếu không phải có Viêm Thần Cổ Bài thì hắn căn bản không thể chọn cách đối kháng chính diện với Tà Cốt lão nhân thế này, mà phải tạm thời tránh mặt đợi khi thực lực mạnh hơn mới dám tìm đến lão.

- Cũng không biết… đã giải quyết được chưa?

Lâm Động ngẩng đầu lên, ngọn lửa phản chiếu trên gương mặt hắn thành một đường cong ánh sáng, gương mặt nhợt nhạt đó có sự căng thẳng khó che giấu.

- Vẫn chưa!

Đột nhiên lúc đó, thanh âm của Nham bỗng vang lên.

- Cái gì?

Sắc mặt Lâm Động lập tức kịch biến, lượng nguyên lực không còn bao nhiêu trong cơ thể vội vàng vận chuyển, sẵn sàng thu lại Phần Thiên Đỉnh bất cứ lúc nào. Nếu thật sự không được thì có lẽ hôm nay hắn đành phải bỏ lại Phần Thiên Đỉnh mà chạy thôi…

- Nhưng tình hình của lão có lẽ cũng chẳng có gì tốt đâu!

Nham liền nói tiếp.

- Chưa chết chính là một rắc rối lớn!

Lâm Động nghiến răng, thực lực như Tà Cốt lão nhân muốn giải quyết phải làm cho triệt để, nếu không hậu họa sẽ khôn lường.

- Ngươi khiến lão đến mức này cũng đã là giỏi lắm rồi. Muốn giết hắn thì quá khó!

Nham bình thản nói.

Lâm Động mím môi, định nói gì thì thần sắc bỗng thay đổi, chỉ thấy ngọn lửa trên bầu trời bắt đầu tan đi, sức mạnh đáng sợ kia cũng dần yếu đi.

Lâm Động nhìn thấy thế, bàn tay khẽ siết lại, mồ hôi túa ra không ngừng.

Sau khi ngọn lửa tan hết, đồng tử Lâm Động co nhỏ lại nhìn một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt.

Thân ảnh đó toàn thân là một màu đen, tay trái và chân phải đã không còn nữa, máu tươi đang không ngừng chảy ra, toàn thân là những vết thương nhìn vô cùng khủng bố.

Thương thế thật đáng sợ!

Lâm Động thấy Tà Cốt lão nhân như vậy, nhất thời cũng sững sờ. Uy lực của một tiễn vừa rồi không ngờ khủng bố đến mức khiến một cường giả Bán Bộ Tử Huyền thành ra thế này!

Hắn có thể cảm nhận được khí tức của Tà Cốt lão nhân đã cực kỳ yếu ớt, rõ ràng thương thế đã đạt đến mức độ khủng bố.

Đây có thể coi là một loại thương thế chí mạng.

- Á!

Đúng lúc đó, Tà Cốt lão nhân bỗng nhiên ngửa lên gào một tiếng, âm thanh đầy phẫn nộ và đau đớn.



- Tiểu súc sinh, ngươi dám khiến lão phu bị thương thành ra thế này!

Ánh mắt Tà Cốt lão nhân đỏ quạch nhìn xuống Lâm Động, nếu không phải có những cơn đau không ngừng kích thích lên thần trí thì lão thật sự không thể tin được mình lại bị một tên hậu bối Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đánh cho thành ra thế này…

Lâm Động nhếch mép, sau đó sát ý dâng tràn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tà Cốt lão nhân dữ dằn:

- Tiểu gia ta không chỉ khiến ngươi thương thành ra như thế mà ta còn muốn chém chết ngươi!

- Lâm Động, đừng kích động! Tuy bây giờ lão đã gần hết sức, nhưng ngươi cũng chẳng tốt hơn gì. Nếu bị lão phát hiện ngươi chỉ thi triển được một lần chiêu này thì chắc chắn lão sẽ liều mạng với ngươi!

Nham lập tức lên tiếng.

Lâm Động nghe thấy thế, ánh mắt lấp lánh, nhưng hắn không chỉ không dừng tay mà còn đập lên ngực, lại một ngụm tinh huyết bắn lên Viêm Thần Cổ Bài.

- Tiểu súc sinh!

Tà Cốt lão nhân thấy thế, đồng tử co rút lại, sự kinh hãi tràn ngập trong mắt. Rõ ràng lão đã bị dọa cho sợ hãi rồi, chỉ cần chiêu công kích vừa rồi lại đánh tới thì chắc chắn lão sẽ bỏ mạng.

- Ngươi hãy nhớ lấy, đến khi thương thế lành lại, lão phu nhất định sẽ tìm ngươi!

Tà Cốt lão nhân gầm lên, sau đó nghiến răng một cái, cánh tay trái nổ tung, một đạo huyết quang bắn ra, phá vỡ không gian trong đỉnh, sau đó lão xông ra khỏi Phần Thiên Đỉnh.

- Phụt!

Ngay sau đó, Lâm Động cũng không kìm được, lại phụt ra một ngụm máu tươi, Viêm Thần Cổ Bài trước mặt lập tức tối sầm lại, cuối cùng rơi xuống đất.

- Đồ nhát chết!

Lâm Động quệt máu chỗ khóe miệng, nở nụ cười chế giễu. Vừa rồi chẳng qua hắn chỉ phun một ngụm máu bình thường, hắn chỉ định dọa Tà Cốt lão nhân mà thôi. Không ngờ lão lại sợ chết đến vậy, hy sinh cả cánh tay để phá vỡ không gian trong Phần Thiên Đỉnh.

- Ngươi quá mạo hiểm!

Nham lên tiếng, nếu Tà Cốt lão nhân phát hiện Lâm Động chỉ là hư trương thanh thế thì hắn sẽ rơi vào tình thế bất lợi.

- Thực lực của ta thật sự không bằng lão, không thể gắng gượng được lâu, chỉ có thể dùng thủ đoạn dọa lão mà thôi.

Lâm Động lắc đầu, nói.

- Mau rời khỏi đây thôi! Giờ ngươi rất yếu, phải tìm nơi dưỡng thương!

Nham nói.

Lâm Động gật đầu, thu lại Viêm Thần Cổ Bài, tâm thần khẽ động, há miệng ra hút Phần Thiên Đỉnh trở lại cơ thể.

Xong xuôi hắn nhìn về hướng Đông Nam, trên mặt biển lúc này có một vết máu tươi mới, rõ ràng đó là dấu vết Tà Cốt lão nhân để lại khi chạy trốn.

- Ha ha, coi như lần này ngươi mau mắm. Đợi đến khi ta luyện chế được Phần Thiên Môn chắc chắn sẽ lấy được cái mạng già của nươi!

Lâm Động cười lạnh lẽo, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng bay theo hướng ngược lại.

Sau khi Lâm Động rời đi, khu Hải vực này cũng trở lại yên tĩnh, có lẽ chẳng ai ngờ ở đây từng xảy ra một trận đại chiến kinh người.



Mà kết quả của nó cũng khiến người ta phải sững sờ.

o0o

Võ Hội Đảo.

Cổ Mộng Kỳ đứng trong đình viện của Cổ gia, nhìn về hướng Lâm Động rời đi, ánh mắt không che giấu được sự lo lắng.

- Tà Cốt lão nhân vẫn chưa quay lại, chắc Lâm Động không có chuyện gì đâu!

Cổ Thạc ở đằng sau an ủi.

Cổ Mộng Kỳ nghe vậy cũng chỉ cười khổ. Trong người Lâm Động có Cốt ấn, chắc chắn sẽ bị Tà Cốt lão nhân truy sát, một khi lão đuổi kịp, với khoảng cách về thực lực lớn như vậy, kết quả thế nào không nói cũng biết…

- Bảo hắn tạm thời ở lại Võ Hội Đảo mà hắn không chịu, lại làm bừa như vậy, rõ ràng là… tự tìm cái chết!

Cổ Mộng Kỳ cắn môi, không kềm được sự giận dữ.

Cổ Thạc thở dài, cũng vô cùng tiếc nuối. Một nhân tài như vậy lẽ nào lại bị hủy diệt trong tay Tà Cốt lão nhân?

Nếu tình cảnh này đến muộn ba năm, Cổ Thạc tin chắc Lâm Động đủ khả năng chống lại Tà Cốt lão nhân, nhưng bây giờ thì… hơi sớm quá!

- Hửm?

Cổ Thạc bỗng giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn ra phía xa, trầm giọng nói:

- Tà Cốt lão nhân trở lại rồi!

Sắc mặt Cổ Mộng Kỳ hơi tái đi, hai bàn tay bất giác siết chặt.

Soạt!

Trên bầu trời từ phía xa, một tiếng gió rít vang lên, sau đó một đạo huyết quang bay tới, đồng thời là vô số những tiếng kêu đau đớn.

Tiếng kêu đó truyền khắp Võ Hội Đảo, lập tức thu hút sự chú ý của không ít cường giả, sau đó tất cả cùng kinh ngạc nhìn đạo huyết quang kia.

- Phụt!

Cuối cùng đạo huyết quang xuất hiện trên bầu trời của Võ Hội Đảo, khi huyết quang tan đi, một thân ảnh người bê bết vết máu, chỉ còn đúng một chân hiện ra.

- Đó là…

Cả Võ Hội Đảo gần như đông cứng lại, thần kinh của tất cả đều như cứng đờ, bọn họ sững sờ nhìn huyết ảnh gần như không còn hình người kia.

- Tà Cốt lão nhân?

Cổ Mộng Kỳ và Cổ Thạc nhìn thấy thân ảnh đã mất hai tay, một chân kia một lúc lâu mới nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Tà Cốt lão nhân truy sát Lâm Động, lẽ nào thương thế này là do Lâm Động gây ra?

Cổ Thạc hít sâu một hơi, tay xoa xoa gương mặt như tê dại của mình, nhìn về hướng Tây Bắc, giờ đây ông ta đã hiểu tại sao Lâm Động lại chủ động rời khỏi Võ Hội Đảo…

Xem ra từ đầu đến cuối bọn họ đã coi thường gã thanh niên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận