Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 924: Đoạt tháp

Sinh Tử Quan Cái được bao bọc bởi hắc quang đậm đặc vẽ lên một đường cong trên không trung, không chút khách khí đập lên hư ảnh khổng lồ.
Bùm!

Năng lượng kinh người bùng nổ, hư ảnh có vẻ hung hãn đó đã bị Sinh Tử Quan Cái đập nổ tung!

Khi hư ảnh nổ tung, một thân ảnh bên trong nó bắn ngược ra sau đầy thảm hại, rơi xuống làm gãy cả một ngọn cây to.

- Phụt!

Một ngụm máu tươi bắn ra từ miệng Tạ Diêm. Trên gương mặt hắn lúc này đầy sự kinh hãi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Mộ Linh San, hai tay ôm Sinh Tử Quan Cái, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Hắn không thể ngờ một tiểu nữ hài nhìn non nớt như thế lại có thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn!

Hơn nữa, dù hắn đã thi triển vũ kỹ mạnh mẽ như thế mà cũng không thể chống lại được một đòn quạt tùy ý của Sinh Tử Quan Cái trong tay tiểu nữ hài đó! Khoảng cách giữa hai bên đã quá rõ ràng!

Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của tiểu nữ hài này!

Sự thật đó khiến sắc mặt Tạ Diêm đỏ au. Trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Hải vực Thiên Phong, rất hiếm có kẻ đánh thắng được hắn, vậy mà đến đây hắn lại bị một tiểu nữ hài đánh thành bộ dạng thê thảm thấy này. Tin này mà truyền ra ngoài, không phải sẽ hủy hoại sự anh minh của hắn sao?

- Ai bảo ngươi đáng ghét như vậy? Ta đánh chết ngươi!

Nhưng Mộ Linh San không thèm quan tâm, ôm Sinh Tử Quan Cái lại đập tới.

Tạ Diêm khó khăn lùi về phía sau. Hắn đã được nếm mùi lợi hại của Sinh Tử Quan Cái, đương nhiên không dám chống đỡ trực tiếp nữa.

Xoẹt!

Thế nhưng ngay lúc ấy, ánh sáng lam sắc phía trước mắt lóe lên, Mộ Linh San xuất hiện ngay trước mặt hắn, bàn tay nắm trên không trung, hấp lực bùng phát:

- Đưa Ngân tháp đây!

Hấp lực bùng nổ, tay áo Tạ Diêm rung lên, túi Càn Khôn bỗng nhiên bay ra rồi bị Mộ Linh San cầm lấy.

- Ngươi!

Thấy túi Càn Khôn bị đoạt mất, sắc mặt Tạ Diêm lập tức kịch biến, tiếng quát còn chưa thốt ra hết thì Sinh Tử Quan Cái của Mộ Linh San đã đập tới, khiến hắn không khỏi cuống cuồng tránh né. Tử Khí lướt qua mặt khiến hắn cảm nhận từng cơn đau thấu xương!

Mộ Linh San tay cầm túi Càn Khôn, khẽ tung lên rồi nhìn Tạ Diêm, nở nụ cười lộ ra hai cái răng khểnh. Bộ dạng đáng yêu đó lại khiến khóe mắt Tạ Diêm co giật, chỉ khi giao đấu hắn mới biết được sự khủng bố của tiểu nữ hài nhìn như búp bê sứ này!

Mộ Linh San cầm túi Càn Khôn tìm kiếm một lúc, sau đó ngọn Ngân tháp xuất hiện trong tay cô bé.

- Ngươi… ngươi mà dám lấy nó đi, Tà Phong Động Thiên chắc chắn sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc bể!

Ánh mắt Tạ Diêm đỏ ngầu, gầm lên.

- Tà Phong Động Thiên?

Mộ Linh San nhếch môi.



Xoẹt!

Khi Mộ Linh San lấy được Ngân tháp thì Phần Thiên Đỉnh đột nhiên rung lên, sau đó một thân ảnh già nua bay ra.

- Trưởng lão Ma Hạt!

Tạ Diêm thấy thế lập tức mừng rỡ, vội hét lên:

- Nhanh lên, Ngân tháp bị…

Nhưng hắn còn chưa dứt lời thì sự kinh hãi đã chiếm lĩnh toàn bộ ánh mắt, bởi vì hắn nhìn thấy Ma Hạt lão quái bay ra với mái tóc rồi bù, khí tức yếu ớt, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.

- Sao có thể?

Đồng tử Tạ Diêm co nhỏ lại, hít sâu một hơi khí lạnh, vẻ mặt đầy vẻ khó tin. Hắn không thể ngờ Ma Hạt lão quái thực lực Tử Huyền Cảnh Tiểu thành mà lại bị thương đến mức này!

Mà đối thủ của lão chỉ là một tiểu tử Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành!

Sắc mặt của Ma Hạt lão quái vô cùng khó coi, ánh mắt lão có chút kinh hoàng, đến lúc này lão mới hiểu tại sao Tà Cốt lão nhân lại bị đả thương đến mức đó!

- Đi thôi!

Ma Hạt lão quái xuất hiện phía trước Tạ Diêm, tóm lấy hắn rồi định chuồn đi!

- Ma Hạt lão quái, Ngân tháp!

Tạ Diêm thấy thế vội hét lên.

Nhưng Ma Hạt lão quái coi như không nghe thấy, hiện giờ lão đã bị đả thương, nếu bị một đòn công kích như vừa rồi nữa thì chắc chắn sẽ bị trọng thương, đến lúc đó ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vì thế, lão tóm lấy Tạ Diêm, biến thành một vệt sáng màu xám, chỉ trong mấy giây đã biến mất khỏi chân trời!

Khi Ma Hạt lão quái đem Tạ Diêm chạy đi, Lâm Động cũng bay ra khỏi Phần Thiên Đỉnh, nhìn về phía bọn chúng vừa chạy, hắn ho một tiếng dữ dội, máu tươi ộc ra.

- Lâm Động ca ca, không sao chứ?

Mộ Linh San vội vàng tiến lại, lo lắng hỏi.

- Không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều sức lực!

Lâm Động xua tay, Phần Thiên Môn đúng là lợi hại, nhưng lại tiêu hao quá khủng khiếp. Cũng may Ma Hạt lão quái và Tà Cốt lão nhân đều sợ chết như nhau… nếu bọn chúng đánh tiếp thì có lẽ người phải chạy trốn phải đổi lại một chút!

Đối mặt với cường giả Tử Huyền Cảnh, Lâm Động hiện giờ vẫn hơi quá sức.

- Lấy được chưa?

Lâm Động hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ừm!

Mộ Linh San gật đầu rồi đưa Ngân tháp ra.

Lâm Động nhận lấy, cảm nhận sức mạnh quen thuộc, gương mặt tái nhợt không kềm được kích động, cuối cùng cũng có được nó rồi!

- Chúng ta mau đi thôi!

Hắn cất Ngân tháp vào túi Càn Khôn, vung tay thu lại Phần Thiên Đỉnh rồi nói nhanh.

Gần Thiên Thương Thành khá hỗn loạn, tuy đã đánh lui Ma Hạt lão quái nhưng chẳng ai đảm bảo lão sẽ không quay lại, vì thế bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Lâm Động dứt lời, nhanh chóng bay đi, Mộ Linh San theo sát phía sau, chỉ vài giây là biến mất trong dãy sơn mạch trùng trùng.

Khu vực này trở lại yên tĩnh, nếu không phải còn lại một đống đổ nát và vài cái xác, có lẽ chẳng ai ngờ người của Tà Phong Động Thiên đã đại bại ở đây…

o0o

Gió nhẹ thổi tới, một lúc sau, không gian trên một ngọn cây cao biến dạng, hai thân ảnh một nam một nữ hiện ra. Nữ tử kia khá quen, mặc bộ hồng y, chính là Đường Đông Vũ của Thiên Thương Các. Còn nam tử kia có độ tuổi trung niên, tóc hai hoa râm, đôi mắt thâm sâu, cơ thể tỏa ra một thứ năng lượng đặc biệt khiến không gian xung quanh trở nên méo mó.

- Cha, hình như Ngân tháp bị hai người Lâm Động đoạt mất rồi!

Đường Đông Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, không kềm được ngạc nhiên, nói. Nàng không thể ngờ được hai người Lâm Động lại cướp được đồ từ tay một cường giả Tử Huyền Cảnh.

- Ừm, hắn đúng là có thủ đoạn lợi hại, nhưng cũng chỉ được một lần! Nếu đối thủ kiên trì hơn thì hắn sẽ nguy hiểm!

Nam tử trung niên kia mỉm cười, nói.

- Bị cướp ở Thiên Thương Thành chúng ta, e là Tà Phong Động Thiên sẽ gây rối với chúng ta. Chắc bọn chúng cũng biết cha sẽ biết chuyện này!

Đường Đông Vũ nói.

- Ha ha… năng lực không đủ để giữ bảo bối, tìm ta cũng vô ích thôi!

Nam tử trung niên cười nhạt:

- Hơn nữa có lẽ tiểu nữ hài kia cầm Sinh Tử Quan Cái! Quá nửa nó là người của Bất Tử Thánh Kình Tộc. Gặp phải người của tộc này, dù là Tà Phong Động Thiên cũng phải nhẫn nhịn thôi!

- Bất Tử Thánh Kình Tộc?

Đường Đông Vũ kinh ngạc, không ngờ tiểu nữ hài đó lại có thân phận như vậy.

- Thế còn Ngân tháp?

- Ha ha… Ngân tháp tuy là chìa khóa khai khởi động phủ, nhưng phải có đến ba ngọn tháp kia. Còn hai cái nữa ở những Hải vực khác đã có chủ nhân rồi. Tuy hắn có được một cái nhưng sẽ có được gì trong động phủ thì phải xem bản lĩnh của hắn!

- Ta rất có hứng thú với động phủ đó, nhưng đáng tiếc tầng thứ của chúng ta không thể vào khu vực đó. Xem ra chủ nhân của động phủ rất bài xích chúng ta!

Nam tử trung niên lắc đầu cười rồi vung tay lên, hai thân ảnh biến mất, không gian lúc này chỉ còn những âm thanh sót lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận