Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 908: (Phần 7) Ma Tuân và Hứa Cảnh Minh (1)

Ông cụ nói: “Cậu hãy chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận vị trí này.”
“Vâng!” Lư Nã Tinh đáp lời mà không hề chần chừ.
“Tôi thực sự rất xem trọng cậu, bởi vì cậu chính là người có thiên phú cao nhất trong hoàng thất Nguyên Tinh đương đại. Lúc đầu, tôi cũng không gấp gáp như thế, nhưng sau khi biết cậu nắm giữ được lực lượng Cao Duy, tôi liền cảm thấy thời cơ đến rồi.” Ông cụ mỉm cười nói: “Cậu đảm đương vị trí hoàng đế sớm hơn, thì cũng sẽ trưởng thành nhanh hơn.”
“Tích luỹ của cậu đạt tới cực hạn cấp 10 càng nhanh, thì hy vọng có thể đột phá lên cảnh giới Truyền Thuyết Vũ Trụ, thậm chí là đột phá lên cảnh giới Chí Cao cũng sẽ càng lớn!” Ông cụ nhìn Lư Nã Tinh.
“Tạ ơn bệ hạ.” Lư Nã Tinh cảm giác được thiện ý của bệ hạ.
“Tôi cho cậu một lời khuyên cuối cùng.” Ông cụ nhìn hắn ta: “Cậu còn rất trẻ tuổi, tốt nhất đừng đảm đương vị trí hoàng đế này quá năm mươi nghìn năm! Mặc dù hoàng đế có thể nhận được số lượng tài nguyên tương ứng, nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi rất nhiều thứ. Sau khi thoái vị xong xuôi, cậu mới có thể tiện bề tập trung vào con đường tiến hóa.”
Lư Nã Tinh gật đầu: “Tôi nhất định cũng sẽ thoái vị trước năm mươi nghìn tuổi, hoặc sẽ thoái vị ngay khi tích luỹ đạt đến cực hạn cấp 10.”
Hắn ta đã lập kế hoạch cho con đường tiến hóa của mình từ lâu rồi.
Hắn ta không cần tranh giành, mà vẫn có thể sở hữu một mức tài nguyên khổng lồ nhờ vào quyền hạn của hoàng đế, từng đó mượn nhờ các loại tài nguyên để khiến bản thân dần dần lớn mạnh về mọi mặt. Ngay sau khi đạt tới cực hạn, hắn ta sẽ lập tức thoái vị, tập trung đột phá lên cảnh giới Truyền Thuyết Vũ Trụ.
“Ừ.” Ông cụ mỉm cười gật đầu. “Thực lực mới là nền móng! Nếu có thể trở thành sinh mệnh Cao Duy, thì vị trí hoàng đế này có tính là gì đâu?”
“Ai ai cũng khát vọng trở thành sinh mệnh Cao Duy, thế nhưng quá khó khăn.” Lư Nã Tinh gật đầu.
Trong lịch sử Nhân tộc, liệu có bao nhiêu sinh mệnh Cao Duy chứ?
Sau cuộc nói chuyện này, hoàng đế của nền văn minh Nguyên Tinh bắt đầu sắp xếp công việc trước khi thoái vị, và chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, nền văn minh Nguyên Tinh công khai tuyên bố Nguyên Tinh Chử * Lư Nã Tinh sẽ trở thành hoàng đế mới của nền văn minh Nguyên Tinh.
“Bái kiến bệ hạ.”
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, Lư Nã Tinh ngồi lên vị trí cao nhất kia, quan sát mọi người ở bên dưới.
Các quan chức cấp cao của nền văn minh Nguyên Tinh đều cúi người hành lễ một cách cung kính, Lư Nã Đạc cũng đứng trong hàng ngũ đó, kêu to dõng dạc: “Bái kiến bệ hạ!”
Hắn ta ưỡn ngực tự hào, hai mắt nóng rực: “Anh của mình đã làm hoàng đế rồi, ha ha ha, Lư Nã Đạc này không còn là Lư Nã Đạc của trước kia!”
Trong lòng Lư Nã Đạc vô cùng hưng phấn kích động.
Ngôi sao Hắc Thiết.
“Mặc dù tôi đã đoán được Lư Nã Tinh sẽ kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, nhưng không ngờ lại sớm như thế.” Ất Tửu than thở: “Sau khi trở thành hoàng đế, Lư Nã Tinh chắc chắn sẽ phát triển với tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước, thậm chí cũng có thể trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ.”
Hứa Cảnh Minh nâng ly rượu, vừa nghe sư huynh Ất Tửu nói chuyện, vừa quan sát mô hình Xà Hoàn trên quang ảnh.
“Cậu có vẻ không quan tâm cho lắm?” Ất Tửu nhìn Hứa Cảnh Minh, ông ta cười nói: “Tôi đây luôn trú ẩn ở tiền tuyến, nhưng vẫn biết được cậu từng xung đột với em trai của Lư Nã Tinh đấy nhé.”
“Hoàng đế của nền văn minh Nguyên Tinh chẳng kiểm soát được tôi, Lư Nã Đạc dám tới tìm tôi gây sự chắc?” Hứa Cảnh Minh khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lời.
Hắn thật sự không quan tâm.
Lư Nã Tinh còn chẳng thể kiểm soát được hắn, chứ đừng nói là một tên Lư Nã Đạc.
“Thật ra, tôi cũng rất quan tâm đấy…”Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn Ất Tửu: “Tôi còn tặng một món quà cho hắn ta.”
“Bao nhiêu?” Ất Tửu nói.
“Một nghìn tỷ xu vũ trụ.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Số tiền này căn bản không đủ để kiến thiết một hành tinh có sự sống.”
Ất Tửu lắc đầu, nếu muốn lắp đặt máy chủ ảo, lắp đặt hệ thống phòng ngự đỉnh cấp, đồng thời rót vốn đầu tư vào các phương diện trong một hành tinh có sự sống, thì một nghìn tỷ quả thật là không đủ.
“Con số này đã đủ nhiều rồi, các sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 cũng tặng quà như thế.” Hứa Cảnh Minh nói.
Ất Tửu mỉm cười.
Ông ta cảm giác được phong thái kiêu ngạo từ tận xương tủy của người sư đệ này.
“Cũng đúng thôi, cậu sắp đột phá thành sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 đúng không?”
Ất Tửu bùi ngùi nói: “Tôi dám chắc chắn, với tốc độ trở thành sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 này, cậu đích thị là người có thiên phú cao nhất của tộc đàn nhân loại hiện nay.”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười: “Trở thành sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 có là gì đâu, khi nào trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, tôi mới có thể huênh hoang vài câu.”
“Có bao nhiêu người có tư cách huênh hoang trong tộc đàn nhân loại vũ trụ chứ?” Ất Tửu lắc đầu.
Khi hai người đang trò chuyện, Hứa Cảnh Minh bỗng nhiên nhận ra mệnh lệnh điều động của viện nghiên cứu Nguyên Sơ: “Hả?”
“Sư huynh Ất Tửu, tôi nhận được lệnh điều động.”
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn sư huynh Ất Tửu: “Tôi cần phải đi tới một khu vực khác của vực vũ trụ Thiên Mãng, đóng quân tại đó trong vòng ba ngày.”
“Cậu phải rời khỏi ngôi sao Hắc Thiết à?” Ất Tửu sững sờ.
“Đúng vậy.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Ất Tửu than thở: “Trong mấy năm nay, tôi, cậu và sư đệ Giản thường xuyên tụ tập cùng nhau, nhưng chớp mắt một cái, tôi chỉ còn lại một mình.”
“Sau khi sư huynh Giản được phục sinh, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội tụ họp.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Nào, chúng ta uống rượu thỏa thích đi nào!”
Sư huynh Ất Tửu lấy một bầu rượu màu đỏ lửa từ không gian phụ thuộc chuyên cất chứa rượu của mình.
“Ông lấy cả bầu rượu quý nhất của mình ra rồi sao?” Hứa Cảnh Minh kinh ngạc.
“Trước đó, ông lần nào cũng chỉ uống nhiều nhất là ba ly Xích Hỏa Tửu.”
“Hôm nay cậu uống được bao nhiêu, thì cứ uống bấy nhiêu đi!”
Sư huynh Ất Tửu rất hào sảng.
Hai mắt Hứa Cảnh Minh sáng rực: “Ông nói rồi đấy nhé, đừng hối hận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận