Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 105: Vô Đề

“Mẹ, mẹ tới lúc nào vậy?” An An xem xong một tập thì lui ra phía sau, ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì cậu bé kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.
“Vừa tới thôi, xem có hay không?” Biên Duyên cười nhéo má cậu bé, cuối cùng cũng có có thịt rồi.
“Hay ạ, mà tội nghiệp con sói.” Nghĩ đến chuyện hôm nay nó lại bay lên trời, An An tỏ vẻ đau lòng.
“Tội nghiệp tới mức nào?” Nhìn thấy cảm xúc trong mắt cậu bé, Biên Duyên cười hỏi.
“Con nói cho mẹ nghe, nó thật sự rất đáng thương, nó vừa mới…” An An hưng phấn nói cho mẹ cậu bé nghe nội dung tập phim hôm nay xem, vừa nói vừa quơ tay làm động tác như mấy con vật, trông buồn cười nhưng lại dễ thương.
Mà Vân Tô lên sau lúc này đã kêu Triệu Khuyển ra ngoài.
Vân Tô và Triệu Khuyển đứng ở ngoài cửa nói chuyện, ánh mắt của anh thường liếc về phía bên trong nhìn hai mẹ con.
Đến khi An An đã kể cho Biên Duyên nghe xong thì hai người bên ngoài cũng đã nói chuyện xong.
Cho cậu bé uống nước xong, Biên Duyên nhìn thấy hai người bước vào thì đứng lên.
“Tôi vừa mới nói với Triệu Khuyển, mấy hôm cô đi đến sân huấn luyện thì có thể gửi An An ở đây.” Vân Tô nhìn Biên Duyên đi tới, nói.
“Ừm, tôi về đây cũng không làm gì, mà tôi cũng thích An An lắm, lúc bà chủ Biên đi huấn luyện có thể giao An An cho tôi.” Triệu Khuyển vội gật đầu phụ họa, An An rất ngoan, dễ chăm, có cậu bé ở trong nhà thì cũng sẽ không nhàm chán như vậy.
“Tôi đã kêu Triệu Khuyển dọn phòng rồi, sau khi về thì có thể ở đây luôn.” Vân Tô biết ban ngày cô rất mệt, nếu cứ đi lại thì sẽ quá sức, không bằng buổi tối ở lại đây, sáng hôm sau lại về xe Món Ngon.
“Cảm ơn.” Biên Duyên nhìn hai người, tất cả những gì muốn nói lại biến thành hai chữ.
“Dây là chuyện tôi phải làm, cô không cần giữ trong lòng.” Vân Tô nhìn Biên Duyên, anh nói như vậy cũng là vì không để cô nghĩ nhiều, huống chi việc này thật sự là việc anh phải làm, dù sao thì trong người An An cũng có giọt máu của anh.
“Hôm nay cô cứ đến sân huấn luyện đi, An An ở trong này cô có thể yên tâm, nếu muốn đi thì để tôi đưa cô qua.” Vân Tô nhìn Biên Duyên rồi tiếp tục nói.
“Anh không cần phải đưa tôi đến đó đâu, anh có việc bận thì cứ đi, tôi tự đi xe ba bánh tới đó được.” Biên Duyên từ chối ý tốt của anh, sân huấn luyện ngược đường với đường đến Nhất Nhai, cô có xe ba bánh của chú Lục, không cần phải phiền anh, còn chuyện ở lại nơi này thì cô nghĩ khá được, cô không ngại phiền phức đi đi về về, nhưng sau này thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, cô lo cơ thể An An không chịu nổi.
“Tôi còn có việc phải đi trước, cô với An An cứ an tâm ở lại đây.” Vân Tô thấy vậy cũng không cưỡng cầu, nhưng có vẻ Biên Duyên đã đồng ý ở lại nơi này.
“Ừm, anh đi đi.” Biên Duyên nghe vậy, cùng An An tiễn Vân Tô ra cửa.
Nhưng sau khi ra ngoài, cô mới phát hiện bên ngoài đã có xe đang đợi anh.
Nhìn theo anh rời đi, Biên Duyên đi vào giải thích với An An rằng sau này có thể cậu bé sẽ ở đây một quãng thời gian, An An ghe xong gật đầu, cuối cùng ôm cổ chú Triệu tiễn mẹ cậu bé ra cửa.
Buổi tối đầu tiên, Biên Duyên vẫn còn hơi lo lắng cho An An ở nhà, nhưng vài ngày sau trở về đều nhìn thấy An An ngủ yên thì cô cũng dần yên tâm.
Tối nay, Biên Duyên huấn luyện đến đêm khuya mới về, từ xa đã thấy có hai người đứng trước cửa cứ nhấp nhổm không ngừng.
“Biên Duyên, cháu nói cho dì nghe, nói cho dì nghe con của dì đang ở đâu?” Biên Duyên xuống xe, Biên Tuệ Châu chật vật lao qua chỗ Biên Duyên.
“Xin lỗi xin lỗi, bà ấy lo cho mấy đứa nhỏ quá, xin cháu đừng trách bà ấy.” Chu Địa Nhân thấy vậy vội vàng kéo người lại, lúc nói chuyện với Biên Duyên đối diện thì ánh mắt tràn đầy sự cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận