Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 106: Vô Đề
“Con của mẹ, các con đang ở đâu…” Biên Tuệ Châu ngồi phịch xuống mặt đất, bây giờ bà ta không có dáng vẻ kiêu ngạo như lần đầu tiên gặp Biên Duyên nữa, bây giờ đầu tóc của bà ta rối bời, quần áo thì nhăn nhúm, nhìn như đã già đi mười tuổi, mà Chu Địa Nhân bên cạnh lại ngược lại, trừ quầng thâm dưới mắt ra thì có vẻ như không có gì khác trước.
“Bà câm miệng!” Nhìn thấy bà ta ngồi dưới đất kêu rên, Chu Địa Nhân nghiêm mặt quát to, nếu đắc tội với người ta thì tìm con như thế nào nữa.
“Tiểu Duyên à, trước kia là do nhà dượng sai, chúng ta nhận lỗi với cháu, cháu có thể giúp chúng ta hay không, nói chúng ta biết hai đứa nó ở đâu?” Chu Địa Nhân mắng Biên Tuệ Châu xong thì quay đầu tươi cười nhìn Biên Duyên.
“Được thôi, lúc trước một nhà mấy người hợp mưu muốn mưu sát tôi, bây giờ yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần mấy người đưa ra tinh hạch của tôi lúc đó thì tôi sẽ nói cho mấy người bọn họ ở đâu. Mấy người bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa, nhưng tôi không tàn nhẫn như mấy người, khi nào lấy ra được mười tinh hạch cấp ba thì có thể chuộc người.” Biên Duyên nhìn Chu Địa Nhân, cô nhướng mày nói, cô đã lười quanh co với bọn họ rồi.
“Mười viên tinh hạch cấp ba!” Chu Địa Nhân nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt lui về phía sau mấy bước, bọn họ tìm đâu ra mười viên tinh hạch cấp ba, bán hai người đi cũng không lấy được nhiều tinh hạch đến vậy.
“Biên Duyên, mày không muốn thả bọn nó thì có, bọn họ là em họ của mày, sao mày có thể tàn nhẫn tới vậy!” Biên Tuệ Châu nhìn Biên Duyên, vừa khóc vừa nói.
“Khi mấy người tu hú chiếm tổ đuổi tôi ra ngoài, khi cả nhà mấy người âm mưu làm giàu nên chuẩn bị giết tôi, có bao giờ nghĩ rằng tôi là cháu gái của bà, là chị họ của bọn họ, là đứa con gái duy nhất của anh trai bà hay không?” Biên Duyên hơi khom người, đôi mắt như bóng tối nhìn Biên Tuệ Châu gằn từng chữ.
“Tao, tao…” Thấy Biên Duyên nói những lời này bình tĩnh như vậy, Biên Tuệ Châu nhìn vào mắt cô như nhìn thấy được đôi mắt của chị dâu, nhất thời á khẩu không trả lời, không nói nên lời nổi.
“Tôi cho mấy người ba ngày, ba ngày sau nếu không mang tinh hạch tới gặp tôi thì mấy người có thể đi tới nơi không biết để thu thập thi thể của bọn họ rồi.” Biên Duyên yên lặng quét mắt qua hai người, sau đó mở ra cửa và lái một chiếc xe ba bánh nhỏ vào sân.
“Còn nữa, nếu muốn bọn họ đều sống sót, hãy thông minh lên, đừng làm loạn.” Trước khi đóng cửa lại, Biên Duyên nhìn bọn họ, cười nhạt nói câu cuối cùng.
Nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, Biên Tuệ Châu không tự chủ được mà bật khóc, nhớ tới lời Biên Duyên vừa nói, bà ta lấy hai bàn tay dính đầy bụi che kín mặt.
“Có đập nồi bán sắt thì tôi cũng phải thu thập đầy đủ tinh hạch, mang bọn nhỏ trở về.” Lặng lẽ khóc xong, Biên Tuệ Châu từ dưới đất đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
Chu Địa Nhân nhìn căn nhà sau lưng rồi lại nhìn Biên Tuệ Châu đang đi ở phía trước, ông ta nắm chặt tay cúi đầu đi theo phía sau Biên Tuệ Châu với vẻ mặt không rõ ràng.
Trở lại phòng, nhìn An An đang quấn chăn ngủ ngon lành, cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu bé rồi bước vào phòng tắm.
Dạo này cô dành nhiều thời gian hơn ở sân huấn luyện, ngày nào cũng đến nửa đêm mới về, An An đã quen với việc đi ngủ sớm, bởi vì cậu bé biết hôm sau mở mắt ra là sẽ có thể nhìn thấy mẹ của mình một lần nữa.
Đứng trong phòng tắm, cô vừa cởi quần áo vừa soi khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, cô đưa tay nhéo má mình một cái, da thịt khó khăn lắm mới nhô lên lại biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận