Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 114: Vô Đề
"Vậy tốt quá rồi, lúc nãy tôi chả cảm giác được gì, bây giờ bình tĩnh lại mới thấy cả người đau điếng." Vân Tô băng bó rất nhẹ nhàng, lúc anh băng bó cô cũng không đau như bây giờ. Biên Duyên đoán, thuốc đã thẩm thấu vào miệng vết thương rồi nên mới đau như thế.
"Cô ăn viên kẹo đi, lát nữa sẽ đến." Vân Tô nói dứt lời, liền lấy ra một viên kẹo từ trong túi quần ra đưa cho cô.
"Cảm ơn, tôi không ngờ đoàn trưởng Chấp Băng lại có thói quen bỏ kẹo trong túi quần như thế." Biên Duyên lấy viên kẹo trong tay Vân Tô, dùng ánh mắt sâu xa liếc qua anh, cô không nhìn ra người đàn ông này lại thích ăn ngọt đến vậy, thậm chí còn vị ô mai, đúng là có trái tim thiếu nữ mà.
Vân Tô nhìn ánh mắt trêu chọc của Biên Duyên, chỉ hé miệng nhưng không nói gì. Thật ra kẹo trái cây này do Vân Tô bảo người ta tìm mua về, mỗi lần anh đến thăm An An sẽ bỏ vài viên trong túi quần, cho nên gần đây anh cứ vô thức bỏ chúng vào túi quần mới cho Biên Duyên có cơ hội trêu mình.
"Ui, ngọt nghê!" Biên Duyên lột vỏ kẹo ra bỏ vào miệng, mùi hương hoa quả thơm mát vừa chạm vào đầu lưỡi đã tản ra. Hương vị này là kẹo được sản xuất trước tận thế, đã qua năm năm rồi, không biết chúng hết hạn chưa nữa.
Ngọt thì ngọt đấy, nhưng viên kẹo làm má trái của cô phồng lên đụng đến miệng vết thương, dù có ngọt cũng không đè được cơn đau này. Cô chỉ đành chuyển ngậm viên kẹo sang bên phải.
Vân Tô ngồi bên cạnh lại thấy Biên Duyên thỉnh thoảng nhe răng toét miệng, chỉ biết lắc đầu rồi dựa người ra lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi khi hai người đến khu biệt thự Nhất Nhai, kẹo trong miệng của Biên Duyên đã tan hết, ngay cả vị ngọt cũng nhạt đi rất nhiều. Biên Duyên nhìn tòa biệt thự không khác gì mấy với hình dáng trước tận thế của nó, cô bắt đầu cảm nhận được vị đường còn lại trong miệng, chỉ là vị này hơi chua chát thôi.
Biên Duyên đi theo sau lưng Vân Tô, cô đi lên bãi đá cuội lát gập ghềnh chính giữa bãi cỏ, mắt hiếu kỳ nhìn thoáng qua cây cối xanh um và hồ nước trong vắt, đột nhiên cô lại cảm thấy bản thân đã sắp thành một trái chanh tinh. Nơi này yên tĩnh, rộng rãi và xinh đẹp trái ngược hoàn toàn với khu chợ ồn ào, ầm ĩ kia, chỗ này chính là căn nhà mơ ước của cô.
"Cậu chủ, cậu về rồi." Hai người vừa vào cửa, người quản gia trung niên đã đến mỉm cười chào đón. Khi ông ấy nhìn thấy Biên Duyên đứng bên cạnh Vân Tô, cũng gật đầu và lễ phép nói: "Chào cô."
"Chú Mạc, cô gái này tên Biên Duyên." Vân Tô gật đầu với người quản gia, rồi cởi áo khoác ngoài ra đưa cho ông ấy.
"Chào cô Biên." Chú Mạc nghe tên của Biên Duyên, đáy mắt lập lòe, nhưng gương mặt vẫn rất chuẩn mực không có chút điểm hở nào. Ông ấy ôm áo khoác của Vân Tô đứng ở đó, cơ thể thẳng tắp như cây tùng.
"Chào chú Mạc." Biên Duyên nhìn nụ cười trên mặt quản gia, cô cũng cười đáp lại. Bây giờ cô mới nhớ ra, sự nghiệp kinh doanh của nhà họ Vân trước tận thế còn tốt hơn bây giờ, mà cô thấy thái độ của người quản gia này đối xử với Vân Tô như thế, cô tin chắc là người nọ đã theo nhà họ Vân từ trước thời tận thế rồi.
"Chú Mạc, Tiểu Hồng dậy chưa?" Vân Tô nhìn vết thương của Biên Duyên đang rướm máu, nhíu mày hỏi.
"Thưa cậu chủ, cậu Hồng đang ở phòng tiếp khách rồi." Quản gia nghe Vân Tô hỏi, lập tức nhìn thoáng qua cơ thể Biên Duyên. Tính tình của cậu chủ Lạc rất tệ, lỡ đâu cậu ấy biết người đến chữa bệnh là cô, không biết phản ứng ra sao nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận