Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 130: Vô Đề

Chính là lúc này!
Đột nhiên, một cảm giác không thể giải thích nhưng đầy mạnh mẽ bất chợt ập đến khiến Biên Duyên có thể khẳng định rằng: việc bứt phá vào thời khắc này sẽ giúp cô ngay lập tức vọt lên dị năng cấp một.
Bùm!
Nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, khi gương mặt cô đỏ bừng lên vì gắng gượng thì cuối cùng tầng năng lượng cấp một cũng bị phá vỡ, một lượng dị năng khổng lồ tràn vào, gột rửa mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.
Khắp cơ thể tràn đầy năng lượng, nhất là thời điểm vừa thăng cấp dị năng xong, cô hoàn toàn có thể cảm giác được bản thân mình đã khác đi rất nhiều so với trước đó.
Cô ở thời điểm hiện tại, không những phạm vi năng lực được mở rộng, mà khả năng kiểm soát năng lực của cô cũng chính xác hơn rất nhiều.
Mở mắt ra, nụ cười trên mặt Biên Duyện chợt cứng ngắc.
Bởi vì giờ phút này, chiếc xe dã ngoại của cô đã hoàn toàn trống trơn, rất nhiều đồ chơi cùng nhu yếu phẩm mà cô đến Tây Thành mua cho An An đều đã mất hết.
Nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu mình, Biên Duyên cảm thấy rất may mắn vì đã bảo nó khởi động lá chắn bảo vệ vào thời điểm quan trọng trước khi quá trình thăng cấp diễn ra, nếu không thì những thứ bị mất không đơn giản chỉ là mấy món đơn giản như thế này.
Nhìn chiếc xe dã ngoại trống huơ trống hoác trước mặt, Biên Duyên thầm nghĩ lát nữa phải giải thích với An An thế nào bây giờ, đồ chơi và sách truyện tranh mà cậu bé để trên giá sách đột nhiên biến mất cả rồi.
Nhìn xuống hai tay của bản thân, Biên Duyên nghĩ ra một cách, cô nhắm mắt lại, khung cảnh An An đang chơi đùa với những người khác lập tức hiện ra trong đầu. Lần thăng cấp này, phạm vi năng lực của cô từ bán kính năm mét lấy cô làm trung tâm, giờ đây đã trải rộng ra thành mười mét, bên cạnh đó, các giác quan của cô trong vùng phạm vi đó cũng được tăng cường một cách đáng kể.
Khi cô vừa nhấc tay lên, cửa xe phía trước ngay lập tức tự động mở ra. Cô chỉ cần chuyển động nhẹ bàn tay phải, một hòn đá nhỏ cách xe dã ngoại năm mét âm thầm vỡ nát ngay sau khi cô nắm bàn tay lại.
Sau khi thăng cấp, không chỉ các giác quan được cải thiện, mà năng lực điều khiển đồ vật cũng chính xác hơn rất nhiều.
Khi tâm trí cô tập trung, cô thậm chí còn cảm nhận được làn gió đang nhè nhẹ thổi ở bên ngoài kia.
“Mẹ!” Trong lúc Biên Duyên đang cẩn thận nghiền ngẫm lại dị năng của mình thì An An lại mở cửa ra leo lên xe. Nhưng mà đến khi cậu bé nhìn thấy tình trạng trong xe xong, đôi mắt không khỏi hiện lên nét nghi hoặc.
“Sao vậy, bé cưng.” Biên Duyên mở mắt ra, mỉm cười dơ tay ra hiệu với An An.
“Mẹ ơi, mẹ thu dọn lại đồ chơi trong nhà rồi ạ?” An An chạy đến bên cạnh Biên Duyên, đôi mắt to tròn không ngừng đảo quanh, cũng không biết có phải là do gần đây đồ chơi có quá nhiều rồi hay không, cho nên mới bị mẹ tịch thu lại thế này.
“Mẹ muốn xin lỗi An An về chuyện này. Hôm nay, lúc mẹ đang tập luyện sử dụng dị năng thì không may làm hư mất số đồ chơi của con rồi.” Nhìn thấy con trai khẽ nheo mắt, Biên Duyên đành bế cậu bé đặt lên đùi nói chuyện, dù cô chỉ là vô tình làm hỏng đồ chơi của cậu bé, nhưng cô vẫn muốn nói lời xin lỗi về việc này.
Trông thấy khuôn mặt nghiêm túc nói xin lỗi của mẹ mình, An An vươn tay nhẹ ra nhàng ôm lấy má mẹ, dịu dàng nói: “Không sao đâu ạ. Mẹ cũng không cố ý làm hỏng, vả lại con còn rất nhiều đồ chơi mà lần trước chú Vân tặng cho con, ừm...Mẹ chỉ cần mua lại cho con quyển vở bài tập là được rồi ạ.” Cậu bé có thể không có đồ chơi và truyện tranh, nhưng mà cậu bé mong mẹ sẽ mua lại vở bài tập bởi vì cậu bé vẫn đang cần luyện thư pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận