Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 160: Vô Đề

“Khối sương đen kia rốt cuộc là cái gì?” Thiếu tướng Lục tỳ tay lên bàn chỉ huy, ánh mắt lạnh lùng, nếu để cái thứ bên trong lớp sương ấy tiếp tục xuất hiện, vậy thì loài người làm sao để sinh tồn nữa.
Cái thứ trong đó càng ngày càng lợi hại, lúc này mới là tối ngày thứ ba, nếu để tình trạng này tiếp diễn thì còn ai chịu được nữa.
“Mặc kệ nó là cái gì, có một điều mà chúng ta đã biết, sự xâm lấn của dị thú không xuất phát từ vực sâu, mà là khối sương đen đột nhiên xuất hiện kia.” Nói đến khối sương đen kia, ánh mắt Vân Tô tối sầm lại, tuy rằng anh không biết vì sao nó sẽ xuất hiện, nhưng có một điều này rất có lợi với bọn họ, đó là đã biết tiền căn hậu quả rồi thì họ không cần phòng thủ chờ đợi nữa. Họ có thể lên kế hoạch tấn công, bóp chết dị thú xâm lấn từ chỗ sương đen xuất hiện.
Nhưng mà việc này phải đợi họ chịu đựng được qua đêm nay rồi lại bàn tiếp, nếu không thì tất cả đều vô nghĩa.
Vừa ra lệnh một tiếng, mọi người trong phòng chỉ huy lập tức làm việc của mình, thống nhất rằng giải quyết mục tiêu trước mắt rồi mới suy xét đến sinh vật lạ kia.
Ngoài thành, thú đêm vẫn không màng sống chết muốn tiến vào trong thành, mà địa thú ở trong thành cũng đào hang chui ra từ khắp nơi, bắt đầu phá phách mọi thứ bên trong thành.
Những người tuần tra nhận thấy động tĩnh xung quanh thì bắt đầu phản công với địa thú, đã có bài học từ đêm hôm qua, hôm nay mọi người cũng không hoảng loạn khi chiến đấu với địa thú nữa.
Khi cuộc chiến đến giai đoạn gay cấn, Vân Tô cũng nhận được phản hồi từ các tiểu đội được gửi đi, số lượng thú đêm không nhiều như lần trước, ngày cả số lượng địa thú tấn công thành cũng giảm bớt so với hôm qua.
Vân Tô đang ngồi trên ghế chỉ huy, nhận được tin báo từ tiền tuyến đang chiến đấu, anh bắt đầu trầm ngâm.
Nhớ tới hình ảnh trong camera giám sát, có một phỏng đoán khác to gan lớn mật hơn hiện lên trong lòng anh.
“Có lẽ thú đêm và địa thú bò ra khỏi vực sâu cũng không phải chỉ vì công kích loài người, chỉ sợ mục đích chính của chúng là chạy trốn.” Ánh mắt lóe lên, Vân Tô nhìn bản đồ phía trước rồi lẩm bẩm nói.
“Thiếu tướng Lục, ở trong rừng rậm, trừ thú đêm ra thì có gì khác thường không?” Sau đó, Vân Tô ngẩng đầu nhìn về phía thiếu tướng Lục.
“Không có, trong rừng rậm không có động tĩnh gì cả.” Thiếu tướng Lục quay đầu lại nói với anh một cách trịnh trọng, bây giờ bọn họ đang tập trung tinh thần tuyệt đối về phía rừng rậm, chỉ cần có động tĩnh gì đó thì chắc chắn sẽ biết được.
“Tiêu diệt thú đêm thế nào rồi?” Xoay xoay chiếc nhẫn trên trên ngón áp út, Vân Tô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mặt trời sắp mọc rồi.
“Số lượng thú đêm đang giảm bớt, thú đêm và địa thú nhập bọn sau cũng đang giảm.” Nhìn báo cáo trên tay, thiếu tướng Lục trả lời Vân Tô, đã sắp bốn giờ sáng, nhưng thú đêm bên ngoài tường thành cũng không hung hăng như hai ngày trước, đợt công kích này có vẻ hơi yếu ớt.
“Còn hai giờ đồng hồ nữa dị thú sẽ rút lui hết, bảo mọi người tăng cường tấn công.” Nhớ tới cảnh tượng địa thú bị sương đen kéo xuống, còn có tình hình chiến sự hiện tại, ý nghĩ trong lòng Vân Tô càng kiên định hơn.
“Đương nhiên, không thể thả lỏng đề phòng.” Nhỡ đâu không có dị thú nào có thể cầm chân con quái vật bên dưới lớp sương đen kia, có lẽ nó sẽ leo lên khỏi vực sâu rồi tấn công vào thành, nhưng những điều này đều là phỏng đoán của anh mà thôi, tình huống cụ thể thế nào thì còn chưa biết được.
“Tôi biết rồi.” Thiếu tướng Lục nghe vậy thì đứng dậy rồi đi về phía trước.
Vân Tô ngồi trên ghế nghĩ ngợi một lát, thời gian trôi đi, anh cũng đứng lên.
“Tôi chuẩn bị đi vực sâu tra xét một chút qua đường hầm ngầm.” Sau khi đứng dậy, Vân Tô nhìn thiếu tướng Lục rồi nói, nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cảm thấy cần phải mạo hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận