Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 238: Vô Đề
“Chúng ta ở chỗ này hai ngày, một là chờ mọi người tìm tới, hai là chúng ta có thể đi xung quanh tìm người.” Biên Duyên liếc mắt nhìn Vân Tô một cái, những đồng đội đi với anh chắc chắn không phải là người bỏ rơi đồng đội, bọn họ hẳn sẽ tìm đến đây.
“Được, đều nghe cô.” Anh Năm nhìn cô, không do dự mà đồng ý, trong hai ngày này anh ta có thể phát triển một chút khi ở chung với Biên Duyên, tuy chỗ này vẫn còn người thứ ba, nhưng hiện tại người đàn ông đó không phải đang nằm một chỗ sao, không tạo được uy hiếp với anh ta.
Trong khoảng thời gian hai ngày, Vân Tô vẫn nằm trên giường đất và không có dấu hiệu mở mắt, Biên Duyên nhìn sắc mặt đã hồng hào của anh, trong mắt cô tràn đầy nghi hoặc, Tô Vân đã ăn cháo dinh dưỡng trị liệu của cô đáng ra phải tỉnh sớm mới đúng, nhưng bây giờ anh đã ăn hai ngày rồi.
Biên Duyên kiểm tra thân thể của Vân Tô, cũng không tra ra chuyện gì, nên không có biện pháp nào khác, bọn họ chỉ có thể chờ anh tỉnh dậy thôi.
Ban đêm hôm nay, sau khi Biên Duyên dành một ngày chạy bên ngoài, cô nhắm mắt dựa vào tường đất nghỉ ngơi, xung quanh đống lửa vang lên tiếng “lách tách”, ấm áp bao phủ toàn bộ thổ lâu, dù bên ngoài gió đêm thổi quét từng trận, bên trong vẫn rất ấm áp.
Anh Năm ngồi đối diện với Biên Duyên, anh ta nhìn gương mặt bị ánh lửa chiếu rọi, trên gương mặt anh ta tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Hai người này, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người chuyên chú ngắm nhìn, nên không ai nhận ra, người đàn ông nằm trên giường đất lặng lẽ mở hai mắt ra.
Bên trong thổ lâu tối tăm, Vân Tô vừa mới mở hai mắt nhìn vào ánh lửa đang nhảy múa phía trước, trong lòng anh xuất hiện cảm giác không nói nên lời.
Bên ngoài có thể thấy anh hôn mê ba ngày, nhưng trong ba ngày này, Tô Vân vẫn cảm nhận được tất cả động tĩnh bên ngoài, tuy nói anh hôn mê ba ngày, nhưng đây chỉ là di chứng khi anh dung hợp với thứ kia.
Vân Tô nhìn Biên Duyên, người luôn ra tay giúp anh trong thời khắc quan trọng nhất, tâm tình anh thực sự rất phức tạp.
Vân Tô thu hồi tầm mắt, rồi lại lần nữa nhắm mắt lại, trong cơ thể anh vẫn còn một chút đồ vật còn chưa tiêu hóa hết, qua đêm nay, anh mới thật sự thanh tỉnh.
Khi nhớ đến trận chiến đấu kia. Vân Tô cũng không ngờ tới, sau trận chiến lại mang đến cho anh kết quả không thể tưởng được.
Vân Tô ngăn cản sự xao động dưới đáy lòng, anh bắt đầu tiếp tục vận chuyển dị năng trong cơ thể.
Chuyện mọi người không chú đến đến chính là, người đàn ông Vân Tô đang nằm trên giường đất kia, theo sự lưu chuyển dị năng trong cơ thể anh, chiếc vảy rực rỡ yên lặng xuất hiện trên cánh tay anh dần dần biến mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Biên Duyên thức dậy ra ngoài rửa mặt, rồi cô đi dạo xung quanh một vòng, còn tiện tay bắt một con thú hoang về nướng, sau đó cô mới phát hiện Vân Tô ngày hôm qua vẫn còn hôn mê nay, nay đã hồng hào khỏe mạnh đứng ở cửa thổ lâu mỉm cười với cô.
“Đại đội trưởng Vân tỉnh rồi à.” Anh Năm mang ấm nước trở về nhìn thấy Vân Tô phía đối diện đang mỉm cười với Biên Duyên, trong lòng anh ta khó chịu.
“Anh Kỳ, cám ơn anh đã mang tôi trở về.” Vân Tô quay đầu lại, anh vẫn nở nụ cười mỉm nhìn về phía anh Năm, ngay cả sự không vui xuất hiện trong mắt anh ta, anh cũng làm như không nhìn thấy.
“Đoàn trưởng Vân khách sáo rồi, anh vẫn nên cảm ơn Tiểu Duyên đi, cô ấy mới là người chữa khỏi cho anh.” Anh Năm nhìn Vân Tô một cái, anh ta chán ghét nhìn nụ cười luôn treo trên mặt Vân Tô, mấy cô gái trong đoàn đều cảm thấy hình ảnh anh cười dịu dàng như ngọc, nhưng anh ta luôn cảm thấy đây chính là mặt nạ mà Vân Tô thường đeo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận