Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 298: Vô Đề

“Nhưng tôi thấy theo ý học giả Qua Na thì bọn họ có vẻ muốn chung sống hòa bình với chúng ta hơn. Vì thế, lần gặp mặt đoàn đại sứ này chúng ta sẽ đón tiếp cẩn thận.” Cứng mềm cùng kết hợp để cho những người bên dưới lòng trái đất cảm nhận được thành ý của bọn họ đồng thời cũng để những người này biết được bọn họ không dễ bắt nạt như vậy.
“Việc này tôi sẽ báo cáo với cấp trên, nhiệm vụ lần này đã khiến mọi người vất vả rồi, mọi người không cần lo lắng thêm chuyện của chủng tộc có trí tuệ kia nữa. Các vị cứ yên tâm về nghỉ ngơi cho tốt, tôi tiễn mọi người trở về.” Trưởng khu Lục nói xong thì đứng dậy, quả thật việc này không phải một mình ông ta có thể quyết định được.
“Cảm ơn trưởng khu Lục.” Biên Duyên nghe vậy cũng đứng lên. Tất cả những gì cô biết thì đã nói hết cho bọn họ rồi, còn về phần kết quả cuối cùng ra sao thì không phải do cô quyết định được.
“Sao anh không hỏi tôi vì sao không nói cho anh biết?” Trên xe, Biên Duyên nhìn Vân Tô vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi, chẳng nhẽ do cô không nói cho anh biết trước nên anh phát giận hả?
“Cô làm việc có lý của cô, tôi có thể hiểu được. Nhưng mà điều khiến tôi bất ngờ là cô lại gặp được bọn họ.” Nếu nói tức giận thì quả thật Vân Tô có tức giận thật, nhưng không phải anh giận Biên Duyên mà ngược lại anh tự giận chính mình.
“Lần sau tôi dẫn anh đi gặp bọn Qua Na, bọn họ rất thân thiện, đồ ăn cũng khá là ngon.” Biên Duyên nhìn Vân Tô nói.
“Được, nếu như song phương thành công ký kết hiệp ước hòa bình vậy thì sau này chúng ta có thể dẫn theo An An nữa.” Vân Tô nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu. Chờ tới lần sau dù cô không mời thì anh cũng sẽ mặt dày dám theo.
“Anh nói đúng, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.” Biên Duyên gật đầu cười khẽ, cô rất thích mọi người trong trấn Ô Đồ.
Sau đó Vân Tô kêu Biên Duyên kể lại một lượt những chuyện gặp phải ở trấn Ô Đồ cho anh nghe, chẳng qua lần này Biên Duyên kể về trấn Ô Đồ đã có thêm theo chút tình cảm riêng của cô, khác hẳn lúc báo cáo.
“Cắt đoạn video hội nghị vừa rồi lưu lại.” Từ trên cửa sổ nhìn xuống đã không còn thấy được xe của mấy người Biên Duyên nữa, trưởng khu Lục yên lặng hồi lâu mới quay người lại dặn dò.
“Vâng.” Thiếu tướng Lục nghe vậy lập tức quay người cắt video. Chẳng qua tin tức đêm nay quan trọng như thế, e rằng sau khi chú anh ta quay về sẽ có thêm bao nhiêu người đêm nay mất ngủ rồi.
Có lẽ trước khi hai người Biên Duyên và Vân Tô về đến nhà, chú Vân đã nhận được tin bọn họ trở về từ vùng sương mù đen, bởi thế cho nên khi Biên Duyên về đến nhà không chỉ thấy đèn trong nhà sáng trưng mà ngay cả trên bàn còn bày sẵn cả đồ ăn nóng hổi, hơn nữa con trai mà cô nhung nhớ cũng đang ngủ say trên chiếc giường lớn trong phòng cô.
Biên Duyên vuốt ve gò má ấm áp của con trai, cô cảm thấy những mệt mỏi kéo dài suốt mấy ngày nay được xua tan ngay lập tức.
Biên Duyên rửa mặt xong thì thay đồ ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh An An.
Sáng sớm hôm sau, An An mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, cậu bé vừa thấy mẹ nằm bên cạnh đang mỉm cười nhìn bản thân thì tỉnh cả ngủ.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Cậu bé kích động nhào vào trong ngực Biên Duyên, tiếng cười giòn tan mang đầy vui sướng.
Với An An mà nói vừa thức dậy được thấy mẹ ở bên cạnh quả thật là niềm vui lớn nhất.
“Mẹ về từ tối hôm qua, nhưng thấy con ngủ say nên mẹ không gọi con dậy.” Biên Duyên cười vỗ nhẹ sau lưng An An. Nụ cười của cậu bé khiến trong lòng cô ngọt như nhúng mật.
“Hì hì, mẹ về rồi!” An An vẫn cười ngây ngô, cậu bé trốn trong ngực mẹ không có ý định chui ra.
“Mẹ mới không gặp con có chút xíu mà thân thể con đã rắn chắc hơn nhiều rồi nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận