Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 300: Vô Đề

“Để dành cho Lạc Hồng.” Vân Tô cũng ghét bỏ cái bánh bao do tự tay anh làm ra, sau đó cứ thế mà đánh dấu nó cho Lạc Hồng còn đang ngủ say.
“Anh đừng có gói hết.” Biên Duyên thấy anh còn định ra tay nữa thì vội vàng ngăn cản.
“Tôi gói được cái nào cho Lạc Hồng hết, cô cứ để tôi gói mấy cái nữa xem sao.” Vân Tô cảm thấy hôm nay anh nhất định phải gói ra một cái bánh bao đẹp mắt mới được, ai bảo cái bánh bao trước đó quá xấu, làm hỏng hình tượng của anh.
“Vậy thì gói đi, anh cứ tiếp tục.” Biên Duyên nghe vậy thì khóe miệng giật mạnh. Lạc Hồng tội nghiệp lát nữa cố mà ăn hết đống bánh bao xấu tới ma chê quỷ hờn này của anh cậu đi.
Cũng may số bột mì cô ủ khá nhiều, bằng không thì Biên Duyên cũng không dám cho Vân Tô tiếp tục động thủ nữa.
Đến khi Biên Duyên gói xong chiếc bánh bao cuối cùng, cô nhìn số bánh bao đặt ở trước mặt Vân Tô khác biệt hoàn toàn với bánh bao của mình gói thì không nhịn được nói một câu: “Về sau anh tiếp tục cố gắng.”
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, sau này cô tuyệt đối không để cho Vân Tô bước vào phòng bếp khi cô làm bánh bao nữa.
Năm cái bánh anh gói, từng chiếc một đều mang những nét xấu riêng vô cùng đặc sắc.
“Ừ.” Dáng vẻ Vân Tô nhìn như còn rất hài lòng, có lẽ dù nó xấu nhưng anh đã nhìn quen rồi. Cũng may mà trên bàn không còn sót cục bột mì nào nữa, nếu không Biên Duyên cảm thấy Vân Tô vẫn còn có thể tiếp tục gói nữa.
Sau đó Biên Duyên dọn dẹp bàn, Vân Tô thì cầm bát đủa từ phòng bếp đi ra.
Tới khi bánh bao sắp ra khỏi nồi thì An An nắm tay chú Vân và Lạc Hồng cười nói từ cửa bước vào.
“Anh của cậu còn chưa về à?” Sau khi chào hỏi, Biên Duyên liếc mắt nhìn cửa ra vào, bây giờ cũng là thời điểm Lạc Thu Minh trở về mới phải. Mấy ngày nay cô nhờ bọn họ chăm sóc An An cho nên ngày thường lúc ăn cơm cô đều gọi bọn họ sang ăn cùng.
“Hôm nay anh ấy còn chưa về đâu chị Biên.” Lạc Hồng nói xong thì hít hà mấy cái chạy thẳng tới bàn ăn.
“Đây là phần của cậu.” Cậu ta còn chưa ngồi xuống thì Vân Tô đã bưng một đĩa lớn từ trong phòng bếp đi ra. Lạc Hồng nhìn thấy trên đĩa đặt năm chiếc bánh bao lòi cả nhân ra ngoài có hình dáng vô cùng quái lạ.
“?” Cậu ta nhìn đĩa bánh bao trước mặt mình rồi lại đưa mắt khó hiểu nhìn anh họ, ý của anh là gì đây?
“Sản phẩm đặc thù mới, anh thương cậu mới để cho cậu nếm thử trước.” Vân Tô nhìn mấy cái bánh bao trên bàn bình tĩnh nói ra.
“Chị Biên làm hở?” Lạc Hồng nhìn anh họ của mình nuốt một ngụm nước bọt, chị Biên không thể nào làm ra thứ xấu xí như vậy chứ?
“Ừ.” Vân Tô nghe vậy thì gật đầu cái rụp, để làm ra số bánh bao này anh chỉ tham gia vào một khâu duy nhất, còn lại quả thật đều do Biên Duyên làm hết, vì thế nói là cô làm không hề sai.
“À.” Lạc Hồng nhìn gương mặt mỉm cười của anh họ thì không dám từ chối. Cậu ta run rẩy cầm lấy một chiếc bánh bao đưa lên miệng cắn thử. Tuy rằng bề ngoài của nó có “hơi” khó chấp nhận nhưng hương vị thì vẫn rất được, điều này khiến cho cậu ta thoáng yên tâm hơn nhiều.
Mãi tới khi Lạc Hồng nhìn thấy anh họ lại bưng ra một lồng bánh bao toàn những chiếc trắng trẻo mập mạp còn đang tỏa ra hơi nóng từ trong phòng bếp bước ra thì cậu ta cảm thấy không tài nào nuốt trôi số bánh bao trước mặt mình nữa.
Cậu ta cúi đầu nhìn xuống, tuy rằng trên tay cậu ta đang cầm bánh bao nhưng bởi vì miệng bánh bị hở dẫn tới nước thịt bên trong chảy hết ra ngoài hết làm cho nó mang một màu sắc rất khó miêu tả. Sau đó Lạc Hồng nhìn sang số bánh bao mới được bưng ra kia, từng chiếc trắng bóng mỡ màng, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận