Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 308: Vô Đề
“Cháu cảm ơn chú Vân.” An An liếc mắt nhìn quả xương một cái sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục làm bài tập, có đồ ăn một cái là động lực của cậu bé tăng vọt ngay.
“Mọi người vất vả cả một ngày rồi mau vào nghỉ ngơi đi, đừng đứng đây che mất ánh mặt trời của hai ông cháu tôi nữa.” Chú Vân liếc mắt nhìn hai người một cái sau đó lập tức mở miệng đuổi người.
Hai người bị đuổi đưa mắt nhìn nhau đầy bất đắc dĩ, cũng không làm phiền hai ông cháu nữa mà đi thẳng vào biệt thự. Nếu bảo bọn họ không thấy mệt thì chắc chắn là giả rồi.
“Việc xây dựng xung quanh cái hồ bên dưới lòng đất thế nào rồi?” Biên Duyên rót cho Vân Tô một chén nước ấm sau đó thản nhiên ngồi xuống đối diện với anh trò chuyện.
“Đã gần hoàn thiện xong rồi, dù sao lãnh đạo bên trên phái hẳn một nghìn người dị năng cấp ba tới đây giúp đỡ, chỉ trong vòng một tuần những kiến trúc bao quanh giữa hồ đã thành hình.” Vân Tô bưng cốc nước ấm uống một ngụm, xem ra lãnh đạo bên trên đã quyết định coi Tây Thành là nơi phát triển trọng điểm, dù sao lối đi hai tộc gặp mặt lần đầu cũng ở ngay Tây Thành.
“Đầu tư thật lớn!” Cử ra hơn một nghìn người dị năng cấp ba và còn có vô số người dị năng cấp hai vận chuyển vũ khí như thế chẳng phải đầu tư lớn thì là gì?
“Tổng bộ Chấp Băng cũng chuyển tới Tây Thành, xem ra anh rất nghiêm túc.” Biên Duyên nhìn người đàn ông nho nhã ngồi trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành cốc. Chấp Băng vốn là phát triển từ khu bảy, ai ngờ bây giờ lại đột nhiên chuyển tới Tây Thành thế này.
“Sau này tôi sẽ lưu lại Tây Thành, hơn nữa sự phát triển của Tây Thành trong tương lai chưa chắc đã kém khu bảy.” Huống hồ hiện giờ nhiều đoàn lính đánh thuê nhận được tin tức cũng đang chuẩn bị di dời, mà mục đích của chuyển di dời này đúng là năm thành trì có mở ra vòng xoáy sương mù đen, anh chỉ đi trước bọn họ một bước mà thôi.
“Đương nhiên, nguyên nhân khiến tôi muốn ở lại chỗ này không phải chỉ vì phát triển Chấp Băng, lý do quan trọng nhất là ở đây có người tôi yêu.” Vân Tô nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Biên Duyên, thẳng thắn thể hiện tình cảm trong mắt mình ra cho cô thấy.
“À…” Biên Duyên bị ánh mắt của anh làm cho xấu hổ không dám ngẩng đầu. Bây giờ cô đã có thể chắc chắn rằng Vân Tô đang tán tỉnh cô rồi!
Mãi tới khi Biên Duyên cảm thấy ánh mắt trên người cô đã nhìn qua nơi khác thì mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh một cái. Chẳng qua khi cô gặp phải ánh mắt như cười như không kia thì vành tai đỏ bừng lên.
“Đúng rồi, mấy ngày nay tôi trở lại, phát hiện chỗ ở trước kia đang khởi công.” Biên Duyên nhớ tới cảnh tượng bắt gặp khi quay trở về đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Tôi nghĩ đặt tổng bộ Chấp Băng ở đó được, chẳng qua nhà ở ban đầu có hơi nhỏ vì vậy cần phải đập đi xây mới một lần nữa.” Vân Tô nghe thế thì ánh mắt lại đưa tới trên người cô. Sự việc trong thế giới sương mù lần trước cũng để cho Chấp Băng có được vài đặc quyền, mà một trong số ấy chính là mảnh đất nhà ở ban đầu, hiện giờ phạm vi năm dặm xung quanh nhà ở đều là địa bàn của Chấp Băng.
“Ồ, thật tốt, chỗ đó rất yên tĩnh hơn nữa cũng gần trụ sở huấn luyện.” Biên Duyên nghĩ một lát rồi nói, chẳng qua thay vì nói nơi ấy yên tĩnh thì nói thẳng là hoang vu sẽ đúng hơn, đặc biệt là sau khi đàn thú vào thành lần trước, nhà cửa nơi đó đã bị phá hỏng không ít. Nhưng mà cô biết sau này nó sẽ dần phát triển rồi trở lên tốt hơn thôi.
“Trụ sở huấn luyện sẽ được xây dựng ở ngay phía sau, lần trước ở dưới thế dưới sương mù chúng ta…” Vân Tô nói hết những đặc quyền lấy được từ nhiệm vụ lần trước và kế hoạch phát triển trong tương lai của Chấp Băng cho Biên Duyên nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận