Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 37: Vô Đề

“Chị Duyên, chúng ta đã thân quen như vậy em cũng không khách sáo với chị nữa, ngày mai em bắt cho chị mười con mang về, chị thì giúp em nấu một nồi thịt dê, thế nào?” Thiết Oa vừa nghe không phải bắt không công, mắt lập tức sáng lên, tinh hạch gì đó cậu ta không thiếu, chỉ có điều duy nhất là đồ ăn ngon mỗi ngày ăn chưa đã thèm, thèm thuồng đến hoảng hốt.
Còn về việc Biên Duyên muốn bắt nó làm gì, cậu ta cũng không muốn tìm hiểu sâu, sinh tồn trong tận thế, có ai không có vài bí mật nhỏ.
“Một lời đã định, ngày mai bảo anh Dương mang thịt các cậu cần nấu qua cho tôi. Nhưng mà cậu thích hầm hay thích kho?” Biên Duyên thấy cậu ta sảng khoái như vậy cũng cười, thích ăn là tốt, cô còn có thể bớt một món tinh hạch.
“Em gái ngày mai định làm món gì?” Dương Địa Hải chờ mong xoa xoa tay.
“Hầm.” Biên Duyên mỉm cười.
“Vậy làm kho tàu cho chúng tôi, đến lúc đó lại mua thêm một suất hầm về, ngon tuyệt vời.” Dương Địa Hải gần như lập tức quyết định, lúc nói chuyện hai mắt hơi híp thành đường thẳng, đồ ăn ngon dường như đang bày trước mặt ông ấy.
“Được.” Biên Duyên gật đầu đồng ý.
“Việc tốt như vậy hi vọng sau này chị Duyên tìm đến em nhiều hơn.” Thiết Oa cũng vui mừng, đây là chuyện thuận tiện làm, có thể đổi được một nồi đồ ăn ngon, vì sao lại không làm chứ.
“Được, sau này đừng chê tôi phiền là được.” Biên Duyên thực sự có tính toán này.
“Cầu còn không được sao lại chê phiền chứ.” Nếu như ngày ngày giúp đỡ bọn họ làm món ngon, mỗi ngày bắt một trăm con nhện góa phụ đen về cũng được.
“Được rồi, tôi không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa, An An tạm biệt các chú đi.” Nhận được tin tức mình muốn, độc giữ mạng ngày mai có thể đến tay, Biên Duyên vui mừng vẫy tay với An An.
“Tạm biệt các chú.” An An ngoan ngoãn vẫy tay với mọi người, sau đó tiến lên nắm tay của mẹ.
“An An, ngày mai gặp.” Dương Địa Hải xoa xoa đầu An An, nhìn hai mẹ con đi xa mới về lều, chưa được bao lâu trong lều truyền ra tiếng hét lên giận dữ.
Mấy nhà xung quanh nghe thấy động tĩnh, ai ai cũng cười trên nỗi đau của người khác, cái ông Dương Địa Hải này đã lâu không bị mấy thằng nhóc nhà mình cướp đồ ăn, nghĩ đến việc mỗi ngày ông ấy không cần xếp hàng vẫn lấy được đồ ăn ngon, trong lòng người mấy nhà xung quanh vô cùng ghen tỵ.
Vì vậy ông ta gào lên, bọn họ đều cười vô cùng vui vẻ.
Mà Biên Duyên tản bộ về nhà sau khi kể chuyện dỗ con ngủ xong, cô ngồi trên sô pha trong xe bất động nhìn cảnh trong camera giám sát.
Nhìn người phụ nữ nói chuyện với người đàn ông trẻ tuổi đến giám sát cô trong camera, khóe miệng Biên Duyên co rút nói với hệ thống: “Hệ thống, mở phiên dịch ngôn ngữ môi.”
[Đã mở phiên dịch ngôn ngữ môi] Nhận một trăm viên tinh hạch phát sáng, hệ thống hiển thị đoạn văn bản dưới khung đối thoại của hai người.
Nhìn chữ bên dưới đoạn phim không có tiếng, Biên Duyên hít sâu một hơi, xem ra ngày tháng sau này sẽ không yên bình nữa.
Muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể binh đến tướng chặn thôi, hi vọng Vân Tô làm việc gì cũng đừng quá đáng quá, nếu không vì con, vì mình, cô cũng sẽ không lưu tình.
Tiết trời trước ngày bão đến vẫn luôn tốt đẹp như vậy.
Qua hai ngày, người đến giám sát Biên Duyên chẳng có động tĩnh gì, anh ta vẫn chỉ ở chỗ không xa bày sạp hàng giám sát cô, nếu không phải có phiên dịch ngôn ngữ môi hôm đó của hệ thống, có lẽ cô sẽ hoài nghi mình nghĩ quá nhiều rồi không.
Tối hôm nay, sau khi dỗ dành An An đi ngủ, Biên Duyên lấy ra mấy loại động vật có độc từ trong tủ vuông, trải qua tiến hóa thời tận thế, thể tích của bọn chúng mặc dù không thay đổi quá nhiều, nhưng độc tính không biết đã mạnh hơn trước bao nhiêu lần, nhỏ nhưng trí mạng.
Hơn nữa mấy động vật có độc này toàn bộ đều là nhện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận