Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 44: Vô Đề
Sau ngày mai, anh ta và nhóm người của Biên Duyên sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Lúc Biên Châu Tuệ lần nữa chạy về chợ, Biên Duyên đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối hôm nay, khi cô nhìn thấy Biên Châu Tuệ đứng ở cửa gõ cửa thì không khỏi nhướng mày, cô ngừng việc đang làm trong tay nhanh chóng đi ra ngoài.
“Còn có chuyện gì nữa?” Quan sát người đứng ở cửa, Biên Duyên từ trên nét mặt của ba ta liền nhìn ra đây là có việc cầu cô giúp đỡ.
“Dì vừa mới trở về gặp Thích Uyên, dì đã phải cực khổ nói rất nhiều cậu ta mới quyết định xuất ra năm trăm miếng tinh hạch cấp hai để bồi thường cho cháu, Tiểu Duyên à, nể mặt dì Hai lớn tuổi như vậy còn ở trên đường bôn ba đi lại, số tiền này chúng ta mỗi người một nửa được không?” Biên Châu Tuệ trên mặt treo đầy ý cười lấy lòng người khác, lời nói ra càng không biết xấu hổ.
“Thế số tinh hạch đấy đâu?” Biên Duyên nghe vậy mỉm cười, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
“Ngày mai cậu ta và Cố Hàm Ngọc sẽ tự mình đưa tới cho cháu, tiểu hồ ly tinh kia nói muốn chính miệng xin lỗi cháu.” Nói đến Cố Hàm Ngọc, Biên Châu Tuệ lúc nhắc tới không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải tại cô ta nhiều lời thì lúc này bà ta đã nhận được một khoản tiền lớn rồi.
"Không phải tôi đã nói với dì rồi sao, tôi không muốn gặp bọn họ! Tinh hạch của bọn họ tôi cũng không muốn!" Nghe đến đây thôi Biên Duyên đã cảm nhận được mùi âm mưu, đây là Biên Châu Tuệ trở về muốn lấy danh nghĩa của cô lừa bọn họ một khoản, nhưng không nghĩ tới lại bị Cố Hàm Ngọc đạp một cước.
"Tiểu Duyên à, là năm trăm miếng tinh hạch cấp hai đấy, đừng để dì bỏ công vô ích như vậy chứ." Vừa nghe cô nói không cần, Biên Châu Tuệ lập tức nóng nảy.
"Là do dì tự muốn đi, hơn nữa nếu để cho Thích Uyên biết dì lấy danh nghĩa của tôi lừa gạt tinh hạch của anh ta, dì nói thử xem..." Nói đến đây, khóe miệng Biên Duyên nhếch lên nụ cười nhạt rồi nhìn thẳng vào Biên Châu Tuệ trong mắt mang theo một tia lạnh lẽo.
"Đúng vậy, là dì bị tiền mê hoặc tâm tính, số tinh hạch kia dì một phần không cần, chỉ cần ngày mai cháu đừng nói lung tung là được, tinh hạch kia tất cả đều là của cháu." Biên Châu Tuệ nhìn thần sắc trên mặt cô, lập tức hiểu được âm mưu của bà ta từ sớm đã bị Biên Duyên nhìn thấu.
"Thật sao." Biên Duyên khoanh cánh tay lại, tiếp tục cười nhìn bà ta, đây rõ ràng là không tin.
"Tiểu Duyên, coi như là dì cầu xin cháu đi, dì Hai trước kia có lỗi với cháu, dì Hai xin lỗi cháu." Biên Châu Tuệ thấy cô còn chưa mở miệng, nhớ tới lời nói lúc trước của cô, vì thế trực tiếp nâng bàn tay lên đánh vào mặt mình, động tác vô cùng mạnh mẽ, trong lòng cũng phát ra tia ác độc.
Bốp... Bốp... Bốp...
Từng tiếng một vang lên, thẳng đến hai bên hai má bà ta đều đã sưng to như đầu heo, đôi mắt cũng bởi vì hai bên má sưng to mà híp lại thành khe hở, ngay cả hai tay cũng bị quất đến tê dại vô giác, nhưng nhớ tới còn con gái trong nhà, cho dù xung quanh mặt bà ta đã đau rát nóng đến mức như bị thiêu đốt thì động tác trên tay vẫn không dám dừng lại.
"Được rồi, dì đi đi." Mắt thấy thời gian đã trôi qua không ít, Biên Duyên cũng không muốn lãng phí thời gian với bà ta nữa, hơn nữa tay của bà ta xem ra đã không còn sức mấy, huống chi lúc trước người khi dễ nguyên chủ cũng không chỉ có một mình bà ta, muốn thu thập thì phải chỉnh đốn hết tất cả, hôm nay coi như là lấy lãi trước.
"Nhất định không thể nói lung tung nha Tiểu Duyên, dì đi đây, lần sau lại đến thăm cháu." Áp tay lên gương mặt nóng rát, Biên Châu Tuệ nhiều lần dặn dò cuối cùng nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của Biên Duyên mới mang theo bất an xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận