Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 53: Vô Đề

“Cha của đứa trẻ đã chết rồi, tôi không muốn nhắc đến, hi vọng mọi người hiểu được.” Biên Duyên cho tinh hạch vào trong túi tạp dề, ánh mắt nhìn Cố Hàm Ngọc có mấy phần bi thương.
“Cô chắc chắn đã chết rồi?” Cố Hàm Ngọc không ngờ Biên Duyên lại nói như vậy, xem ra trong rừng cô quả thực gặp một cao thủ, thời gian không thể khiến nó không còn lưu lại chút nào.
“Chết rồi, sau tận thế thi thể bị biến dị thú gặm không còn dư lại, tôi tận mắt nhìn thấy.” Biên Duyên nói rất nhẹ nhàng lại không biết nụ cười trên mặt người đàn ông bên ngoài vách ngăn dây leo dần trở nên nguy hiểm, mặc dù anh ghét Biên Duyên nhưng lúc anh đứng bên ngoài chuẩn bị gõ cửa thì lại nghe thấy có người nói anh chết rồi, lại còn bị biến dị thú gặm hết thi thể không còn dư, vẻ mặt sao có thể tốt được.
“Xin lỗi, tôi nhầm rồi, vừa nhìn đứa trẻ tôi còn tưởng rằng của Vân Tô, dù sao mặc dù đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành nhưng vẫn có mấy phần tương tự.” Cố Hàm Ngọc phát giác ra động tĩnh bên ngoài liền chuyển chủ đề.
“Cô nghĩ nhiều rồi, đứa trẻ không phải con của anh ta, Vân Tô cũng không phải người đàn ông cuối cùng của tôi.” Biên Duyên nhìn Cố Hàm Ngọc, vô cùng khó hiểu vì sao đột nhiên lại kéo Vân Tô vào, nhưng vì tránh phiền phúc, cô vẫn tự biên tự diễn ra một người đàn ông, dù sao việc năm năm trước ngoài bản thân cô, những người khác biết chuyện đều biết cô ngủ với Vân Tô, vì vậy cha của đứa trẻ không phải là Vân Tô thì sẽ là người khác.
“Vậy tiếc quá, tôi còn tưởng nếu như là của Vân Tô, anh ấy biết nhất định sẽ không bỏ mặc mẹ con hai người.” Mắt Cố Hàm Ngọc mang ý cười, bây giờ cô ta rất chờ mong cuộc sống sau này của Biên Duyên, Vân Tô quả thực trông thì dịu dàng, nhưng nếu như anh thực sự ác thì không phải người bình thường có thể chịu được, năm năm trước Biên Duyên trèo lên giường anh, bây giờ lại còn mang một đứa con trai cho anh, Vân Tô trước đây không biết, xem ra bây giờ đã biết rồi.
Mặc dù ngoài miệng Biên Duyên nói con là của người đàn ông khác, nhưng Cố Hàm Ngọc đã để ý cô lâu như vậy, tính cách của Biên Duyên như nào cô ta hiểu rất rõ, hơn nữa trong lòng cô người cùng cô đêm đó là Thích Uyên, vì vậy với tính cách của cô sẽ không tiếp xúc với người đàn ông khác, vì vậy đứa trẻ này chắc chắn là của Vân Tô.
Cũng giống như lời mấy hôm trước Biên Châu Huệ nói với cô ta, Biên Duyên nghe có người đồn bọn họ xuất hiện ở thành tây mới không tiếc gì đưa đứa trẻ một mình chạy qua rừng rậm bị biến dị thú chiếm lĩnh, chỉ không ngờ rằng vận may của hai mẹ con tốt như vậy, lại gặp được một người đi săn cao cấp hệ tinh thần, cũng không biết người đó để lại ám thị gì cho cô, bây giờ lại vứt bỏ tất cả chỉ muốn cùng con sống thật tốt.
“Cô Cố nghĩ nhiều rồi.” Biên Duyên ngoài cười trong không cười nhìn Cố Hàm Ngọc, người này không phải ghét cô bình thường, rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì khiến cô ta ghi hận đến mức này, muốn bóc trần chuyện của đứa trẻ ở chỗ Vân Tô.
“Quả thực là tôi nghĩ nhiều rồi.” Cố Hàm Ngọc thấy cô chết cũng không thừa nhận liền không nói nhiều nữa, dù sao đương sự biết là được rồi.
“Hàm Ngọc, mở tường xanh ra.” Thích Uyên ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện đột nhiên mở lời, lúc Vân Tô mới đến anh ta đã biết, chỉ là không biết anh đứng ở bên ngoài nghe cái gì, chẳng nhẽ đúng như lời Cố Hàm Ngọc nói, đứa trẻ thực sự là của Vân Tô.
Nghĩ đến đây ánh mắt anh bất giác nhìn về phía đứa trẻ trong xe, có lẽ là do ấn tượng ban đầu, bây giờ anh ta đúng thật cảm thấy đứa trẻ có hơi giống anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận