Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 100: Tìm anh

“Tôi đồng ý! Phân đội nhỏ đầm lau sậy, từ nay tôi là một thành viên trong đó!” Diệc Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Dùng bữa, dùng bữa!”
“Đồng chí Vân thì sao?” Lý Mộng Tuyết hỏi với hàm ý sâu xa.
Vân Cô Viễn gắp một miếng thịt ngon nhất chỗ bụng cá cho Diệc Thanh Thanh: “Tôi không có ý kiến.”
“Ha ha…” Lý Mộng Tuyết cười.
Diệc Thanh Thanh không phải kẻ ngốc, nghe Lý Mộng Tuyết cười kỳ lạ như vậy cô cũng cảm nhận được, có phải Vân Cô Viễn đối xử với cô có chút khác biệt hay không.
Cô nhìn Vân Cô Viễn mấy lần với vẻ nghi ngờ.
Cẩn thận hồi tưởng lại hành động của Vân Cô Viễn, hình như cho tới nay anh rất ít giao lưu với thanh niên trí thức nữ khác thậm chí là thanh niên trí thức nam, dường như cô là ngoại lệ.
Một người đàn ông đối xử đặc biệt với một người phụ nữ còn có thể là vì cái gì?
Tuy đời trước Diệc Thanh Thanh không có kinh nghiệm đối với tình yêu, nhưng từng xem phim truyền hình, cũng đọc không ít tiểu thuyết, cô chính là chuyên gia tình yêu miệng!
Nhưng mà phương diện tự thể nghiệm là e ngại điều kiện cơ thể có chút khiếm khuyết, nên không tiến hành thực tiễn.
Nghĩ tới đây, cô còn có chút hưng phấn.
Đời trước cô hận nhất là vai chính đoán tới đoán lui, loanh quanh lòng vòng một đống lớn, giống như đôi mắt và miệng không mọc trên người, khi tới lượt mình cô rất quả quyết.
Mấy người ăn cơm xong trở về, Diệc Thanh Thanh lấy giấy bút ra, bắt đầu bày ra cảm nhận đối với Vân Cô Viễn này.
Điểm hảo cảm một bên, điểm ác cảm chiếm một bên.
Bên hảo cảm là “trông đẹp trai”, “chỉ số thông minh cao”, “thể lực tốt”, “mùi dễ ngửi”, “chuyện gì cũng biết làm”, “có thể đánh dấu”, “cần mẫn tự giác giúp rửa bát”, “rất giỏi khuyên người khác” liệt kê mười mấy điều, bên ác cảm chỉ có “nói quá ít”.
Trên thực tế hình như cũng không thể coi là ác cảm, chỉ khiến người ta sinh ra cảm giác khoảng cách, đây cũng là nguyên nhân khiến lúc trước cô luôn không nhận thấy Vân Cô Viễn đối xử khác biệt với cô.
Dù sao cô không cảm thấy mình có gì đặc biệt, có thể khiến người cách người ta xa vạn dặm coi trọng.
“Sao mình có nhiều hảo cảm đối với anh ấy như vậy?” Diệc Thanh Thanh nhìn tờ giấy vô cùng kinh ngạc, cuối cùng miễn cưỡng viết thêm một điều dưới phần ác cảm: “Dáng người được hay không thì không biết.”
Yêu đương sớm như vậy có chút không tốt lắm!
Nếu bị mẹ cô biết được, cô mới xuống nông thôn mấy tháng đã yêu đương, cho dù thế nào cũng sẽ lập tức nghĩ cách đưa cô về thành phố.
Hơn nữa cô cũng không muốn yêu đương lúc này, có thời gian không bằng học nhiều thêm chút, kiếm điểm đánh dấu không thơm sao?
Nhưng mà cô thật sự có hảo cảm đối với Vân Cô Viễn.
Một người đàn ông chất lượng tốt như vậy từ bỏ cũng rất đáng tiếc, nhưng lại không dễ làm bộ không biết, cứ treo người ta như thế.
Diệc Thanh Thanh giấu tờ giấy đi xong, quyết định đi ra cửa tìm anh.
Diệc Thanh Thanh nắm chặt tay, gõ cửa phòng Vân Cô Viễn hai cái: “Cốc cốc!”
Vân Cô Viễn nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, nhíu mày ra mở cửa thấy là cô, lông mày lại giãn ra.
Toàn bộ hành trình Diệc Thanh Thanh nhìn chằm chằm biểu cảm của anh.
Dùng sức gõ cửa như vậy anh cũng không tức giận, biểu cảm còn thoải mái, hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện thường ngày của anh.
Trong lòng Diệc Thanh Thanh càng thêm chắc chắn: “Tôi có mấy lời muốn nói với anh.”
Vân Cô Viễn còn rất kinh ngạc, đặc biệt tới tìm anh nói chuyện ư?
“Tiến vào nói nhé?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, đi vào.
Vân Cô Viễn đưa ghế dựa cho cô, khi muốn đi rót nước cho cô thì Diệc Thanh Thanh gọi anh lại:
“Anh lại đây ngồi đi, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Đợi Vân Cô Viễn ngồi đối diện cô, Diệc Thanh Thanh muốn hỏi ra những lời từng suy nghĩ trong đầu, nhưng mà cô vẫn sĩ diện, có mấy lời không thể nói thẳng ra như vậy.
“Có phải là anh đối xử rất đặc biệt với tôi hay không?” Diệc Thanh Thanh nhìn thẳng vào anh hỏi.
Vân Cô Viễn ngẩn ra, bị cô phát hiện sao?
Tai anh lặng lẽ đỏ bừng lên.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ của cô, cũng không vì chuyện này mà vui vẻ, anh chua xót cúi đầu, khẽ gật đầu.
Khóe miệng Diệc Thanh Thanh khẽ nhếch lên, rất nhanh lại đè xuống: “Nam sinh đối xử đặc biệt với một nữ sinh, anh biết như vậy có ý nghĩa gì không?”
“Tôi biết.” Yết hầu của Vân Cô Viễn nhúc nhích: “Rất xin lỗi.”
Trong lòng Diệc Thanh Thanh ổn định, không phải cô tự mình đa tình thì tốt, chuyện còn lại không đến mức nói ra sẽ khiến người ta chê cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận