Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 102: Nói chuyện gì thế, tôi quá tò mò

“Cái này ạ, hôm qua vì chuyện của cháu quấy nhiễu giấc mơ của mọi người, cháu vô cùng áy náy, đặc biệt nấu hai thùng nước đường đỏ tới cảm ơn mọi người trừ gian diệt ác!”
Diệc Thanh Thanh lớn tiếng nói, trên mặt tràn ngập tươi cười.
“Ồ, hai thùng to như vậy, đều là nước đường đỏ sao? Cần không ít đường đâu?” Có người kinh ngạc hỏi.
“Xì, không phải chỉ là nồi nước to, thêm chút đường vào thì gọi là nước đường đấy chứ?” Ngô Thúy Hoa không nhịn được nói, đến bây giờ bà ta vẫn đau lòng bị mấy câu của Diệc Thanh Thanh mất đi mấy tệ.
Diệc Thanh Thanh cười nhìn bà ta một cái: “Thím Ngô nói đùa rồi, nếu thím chê nước đường của tôi không đủ ngọt, không uống là được, có thể chia cho người khác được nhiều hơn chút.”

“Đúng vậy đúng vậy, đúng là lý lẽ này!”
“Vẫn là thanh niên trí thức Tiểu Diệc người ta hiểu lễ nghĩa, ngày hôm qua chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt, thuận miệng nói hai câu công bằng mà thôi, đã có nước đường uống. Đâu có ai may mắn có người ta giúp đỡ mới giữ được con trai, lại mượn chuyện này lừa ân nhân cứu mạng.”
“Đúng thế đúng thế!”
Muốn lấy thứ gì của người ta thì phải có thái độ tử tế nhũn nhặn, lúc này dư luận trực tiếp đứng về một phía, khen Diệc Thanh Thanh nhiều không đếm xuể.
Diệc Thanh Thanh không vì chuyện này mà lâng lâng, cô biết chút đồ này không đến nỗi khiến người ta đứng về phía cô kể từ bây giờ.
Cô lao lực làm nước đường này, chỉ muốn bọn họ nhớ kỹ cái tốt của cô, ít nói linh tinh mà thôi.
Tuy buổi sáng cô không tới làm việc, nhưng đám Tiền Lai Lai nghe được không ít chuyện.
Không ít người còn cảm thấy Thái Xuân Sơn chắc chắn nhìn thấy được gì, thậm chí còn có người nói thanh niên trí thức nữ ở khu thanh niên trí thức đều không sạch sẽ.
Tuy Thái Xuân Sơn bị bắt đi, nhưng chuyện của anh ta sẽ bị người ta nói say sưa rất lâu.
Lời người đáng sợ, sự thật ván đã đóng thuyền ngày hôm qua, thời gian lâu dài sẽ bị truyền thành những lời khác.
Diệc Thanh Thanh đã sớm nghĩ tới hậu quả vạch trần chuyện này, nhưng cô lợi hại tới mấy cũng không quản nổi miệng người khác, hơn nữa không đến nỗi bị mấy lời đồn đãi vớ vẩn này đánh ngã.
Người không thể bị thanh danh vây khốn, nhưng không thể không có thanh danh.
Cô xuống nông thôn tới nay, thanh danh kinh doanh trong đám thôn dân thôn Hưởng Thủy vẫn có chút tác dụng, nếu không ngày hôm qua sẽ không có nhiều người nói chuyện giúp cô như thế, lần này vừa vặn dùng nước đường gia cố thêm một đợt.
Mọi người đều chỉ là bèo nước gặp nhau, người xa lạ có sơ giao, không có chỗ tốt người nào sẽ giúp đỡ bạn?
Nói lời hay thay bạn?
Chỉ cần giúp cô một chút, cô không tiếc cảm ơn, có khi là lời dễ nghe, có khi là đồ, tuy không nhiều lắm nhưng chưa bao giờ khiến lòng tốt của người khác ném xuống sông.
Số lần nhiều mọi người sẽ biết cô là người hiểu lễ nghĩa, tri ân báo đáp.
Lần tới gặp chuyện này, chỉ cần không liên quan tới ích lợi bản thân, có cách làm người của cô làm đảm bảo, cho dù cuối cùng vì hồi báo của cô cũng sẽ đứng về phía cô.
Đây là hình tượng Diệc Thanh Thanh muốn tự mình xây dựng cho tới nay, có thể khiến cô có một vị trí nhỏ trong tất cả người trong thôn vô cùng xa lạ, không đến mức tứ cố vô thân.
Phần lớn các hương thân đều thuần phác thành thật, bọn họ không có khả năng anh dũng lao ra khi có nguy hiểm, cũng không có chính trực hay không, nhưng hiểu được đạo lý không đánh gương mặt tươi cười.
Hai thùng nước đường đỏ này chia xong, những suy đoán bất lợi về Diệc Thanh Thanh lập tức mai danh ẩn tích.
Người có thù oán với cô, cố ý hủy hoại thanh danh của cô không có người phụ họa, cũng không dấy lên nổi bọt sóng gì.
“Cao minh, thật sự cao minh!” Khi nghỉ ngơi, Tiền Lai Lai và Lý Mộng Tuyết gọi cô qua, ba người ngồi xổm ở bờ ruộng: “Buổi sáng còn có người nói hôm qua cô làm quá tàn nhẫn, lúc này đều sửa miệng, sửa sang mắng Thái Xuân Sơn.”
“Đương nhiên.” Diệc Thanh Thanh đắc ý nói: “Cũng không nhìn xem tôi phí bao nhiêu đường.”
“Nhưng mà khi cô ra làm việc làm sao thế, tôi thấy cô trốn tránh thanh niên trí thức Vân đúng không? Hai người xảy ra chuyện gì thế? Giữa trưa hình như tôi nghe thấy người nào đó gõ cửa phòng thanh niên trí thức nam đối diện.” Trong mắt Tiền Lai Lai tràn ngập ánh sáng bát quái.
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Nói chuyện gì thế, tôi quá tò mò.” Tiền Lai Lai ôm lấy cánh tay của cô làm nũng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận