Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 118: Lén lút

Cho nên ý đồ của cô dễ dàng bị người ta phát hiện như vậy ư?
Còn nữa, anh biết cô bố trí bẫy khi nào?
Tầm mắt của Vân Cô Viễn nhìn xuống, nhìn thấy lưỡi liềm và cuốc trong tay cô: “Em muốn đi báo thù sao? Anh giúp em!”
Người nhìn thấy đồ nghề trong tay cô nói, Diệc Thanh Thanh suýt nữa cho rằng anh muốn đi đánh nhau giúp cô, vội vàng giải thích:
“Không phải, tôi đi làm chuyện chính, không cần anh đi cùng!”
“Hai người đào bẫy, không phải sẽ đào nhanh hơn ư? Không còn sớm nữa.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh suy nghĩ một lát xong thì nói: “Được rồi.”
Không đồng ý còn có thể nói thế nào?
Người này đoán hết được ý định của cô.
Nếu đã bị anh đoán được, vậy muốn làm cu li thì tùy anh, Diệc Thanh Thanh oán trách nghĩ.
Vân Cô Viễn đóng cửa lại, mang theo cung đi săn, cùng cô đi từ cửa sau ra ngoài, đi đường nhỏ lên núi.
Diệc Thanh Thanh vẫn không nhịn được hỏi: “Sao anh biết tôi bố trí bẫy trên núi?”
“Trùng hợp từng nhìn thấy.” Vân Cô Viễn nói.
“Vậy sao anh biết tôi muốn đi đào bẫy hố người?” Diệc Thanh Thanh lại hỏi.
“Đoán.” Vân Cô Viễn chỉ cuốc nhỏ cô cầm trên tay phải: “Em cầm thứ này, còn mượn đường vào lúc này, chắc chắn không phải đến ruộng làm việc. Hơn nữa em còn đặc biệt quan sát tình hình sau hẻm mấy lần, cố ý tránh tai mắt người khác, như vậy chỉ có thể là đi đào bẫy.”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Ý cô tránh tai mắt của người khác có rõ ràng như vậy sao?
Cũng may người này không phải kẻ địch, nếu không không phải chuyện gì cũng bị anh biết rõ sao?
Diệc Thanh Thanh cảm thấy hơi thất bại.
“Anh có thể phát hiện ra chuyện này là vì anh vẫn luôn chú ý tới em, em làm rất tốt.” Vân Cô Viễn ôn hòa nói.
Gương mặt Diệc Thanh Thanh hơi đỏ lên, tuy biết chuyện này chỉ là an ủi cô, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ, chút cảm giác thất bại này lập tức tan thành mây khói.
Nhưng cô vẫn kiên trì, sức quan sát của Vân Cô Viễn quá tốt, quá thông minh, nếu không sao cô chưa nói gì, anh đã cảm nhận được cảm giác thất bại của cô mà an ủi cô?
Tới chỗ đặt bẫy, Diệc Thanh Thanh đào hố bên cạnh, Vân Cô Viễn cũng giúp đỡ.
Đào hố không sâu cũng không to, cành cây chống đỡ cũng chọn to hơn chút, đảm bảo con thỏ đi qua không sao, người dẫm lên sẽ lọt một chân bị ngã.
Đáy hố cô còn chơi xấu cho mấy cục đá cứng rắn.
Cô và Vân Cô Viễn vô cùng ăn ý, chọn cục đá luôn chọn cục đá góc nhọn.
Diệc Thanh Thanh giơ ngón tay cái với anh: “Làm đẹp lắm!”
Hai người nhìn nhau cười, giống y như hai đứa bé chuẩn bị trò đùa dai, ngồi xổm trên đất bận rộn.
Hố như vậy bọn họ đào mấy cái, xung quanh mỗi bẫy có mấy cái.
Sáng ngày mai người nọ chắc chắn sẽ tới xem mấy cái bẫy này, chỉ cần người này tới gần một cái bẫy, chắc chắn sẽ dẫm vào hố.
Đột nhiên một chân mất thăng bằng, giống y như đang bước xuống cầu thang bước lên khoảng không, nhất định sẽ té ngã.
Đến lúc đó cục đá ở đáy hết có thể khiến người này bị thương, liên tục dẫm trúng mấy cái cũng không phải không có khả năng.
Đợi ngày mai khi làm việc, xem chân ai đột nhiên què hay là bỏ bê công việc, đương nhiên có thể tìm ra người này.
Không thể tranh cãi với cô chuyện lấy trộm con mồi, người này cũng không thể ấn chuyện bẫy này lên đầu cô, chỉ có thể chịu thiệt.
Không thể trực tiếp báo thù, vậy thì khiến người này ăn thiệt, sướng ngây người.

Không thể không nói, cũng may Vân Cô Viễn ra ngoài giúp cô, nếu không cô không biết mình phải đào mấy cái hố này tới tận khi nào.
Lúc này có anh giúp đỡ, trời còn chưa tối hẳn bọn họ đã bố trí hố xong.
Trên đường trở về, Diệc Thanh Thanh còn nhặt được một ổ trứng gà rừng, biết Vân Cô Viễn còn chưa ăn cơm, hai bọn họ đến phòng nhỏ của thợ săn bỏ hoang nướng trứng gà ăn mới xuống núi.
Lúc này hai bọn họ không chia tay ở khu thanh niên trí thức như lần trước.
Vì đảm bảo không bị lộ, Diệc Thanh Thanh vẫn lén lút đến cửa sau nhà Vân Cô Viễn, dọc theo đường đi tránh người, kinh hồn táng đảm, giống y như làm chuyện gì đó trái lương tâm.
Trái lại Vân Cô Viễn vô cùng thản nhiên, khóe miệng chưa từng hạ xuống.
Khi tới trong phòng, anh dịu dàng nói: “Anh đi ra ngoài nhìn xem bên ngoài có ai không trước, tránh cho em bị người ta hiểu lầm, ảnh hưởng danh dự của em.”
Danh dự gì cơ?
Danh dự!
Diệc Thanh Thanh nghe anh nói như vậy, đột nhiên hiểu rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận