Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 125: An tâm đi

Tivi này để trong ba lô của hệ thống sẽ mất giá, ít nhất trong bốn năm cô không có cơ hội sử dụng, không bằng đổi thành ít tiền giấy.
Nhưng tivi không phải là thứ dễ bán như vậy, có lẽ cần tốn không ít thời gian tinh lực đi mò mẫm tình hình.
Viết hai tờ rưỡi nói chuyện khoảng thời gian này, cùng với một đoạn mấy thím trong thôn nói về cô.
Nửa trang giấy còn lại cô định đợi cô đọc thư nhà xong, nhỡ đâu có chuyện gì cần viết thêm vào.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ viết thư, viết xong cô còn cảm thấy trình độ viết văn của mình tốt hơn, chẳng trách mỗi lần thi hình thức kỹ năng dạy học thi đại học, cô luôn có điểm thi ngữ văn tăng nhanh nhất.
Điều này hoàn toàn là do để có chuyện gì đó để viết khi viết thư về nhà hàng tháng, cô thường chú ý tới những thứ xung quanh đáng được đưa vào thư, nguồn cảm hứng đến từ cuộc sống.
Buổi chiều khi đi làm việc, Diệc Thanh Thanh mới nghe nói Ngô Thúy Hoa không chỉ bị trật chân, là trật chân cộng thêm gãy chân.
Chân là trước khi mọi người tới đã bị trật, gãy là sau đó bà ta luyến tiếc con thỏ, khi nhảy lên bắt dẫm trúng hố mới tạo thành.
Triệu Song Lâm mượn xe bò trong đội, dẫn bà ta tới trạm y tế trong huyện thành.
Khi Diệc Thanh Thanh nghe thấy chuyện này, trên mặt là vẻ mặt đồng tình, trong lòng thì cười to ba tiếng.
Cô đã biết Ngô Thúy Hoa bị trẹo chân còn luyến tiếc con thỏ, e rằng sẽ bị thương không nhẹ mà.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, đừng để trong lòng, bà ta là đáng đời, lần này nên ăn chút giáo huấn.” Có hương thân thấy cô lộ ra vẻ không đành lòng, như là có chút lo lắng thì an ủi cô.
Dù sao ngày đó Ngô Thúy Hoa là vì Diệc Thanh Thanh mở miệng, mới không nắm chắc con thỏ.
“Đúng vậy đúng vậy, chân này của bà ta là vì con thỏ kia mới gãy, ông trời cũng không nhìn nổi, trừng phạt bà ta!”
“An tâm đi, nếu bà ta dám vì chuyện này mà tìm cháu gây phiền phức, bọn thím chắc chắn sẽ đứng về phía cháu!”
“Có lẽ mấy tháng cũng không cần nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Ngô Thúy Hoa kia, cảm thấy làm việc càng thêm hăng hái!”
Mấy thím trong tổ của Diệc Thanh Thanh cũng nói.
Bọn họ luôn không hợp với tổ phụ nữ tiểu đội 7, hiện giờ tổ phụ nữ tiểu đội 7 không còn dê đầu đàn Ngô Thúy Hoa, cũng không gây nên sóng gió gì.
Mấy thím đúng là nghĩ nhiều, Diệc Thanh Thanh cô không cảm thấy áy náy vì Ngô Thúy Hoa bị thương nặng, từ trước tới nay cô là người có thù tất báo.
Khi làm chuyện xấu, nên nghĩ tới hậu quả.

Rất nhanh là tới ngày máy kéo của công xã tới, đại đội trưởng nhận được tin lập tức sắp xếp nghỉ.
Tháng này trong đội cũng được nghỉ ba ngày.
Sau khi tan làm Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai cùng đi về phía khu thanh niên trí thức.
Vân Cô Viễn, Trịnh Hiểu Long, Trần Chí Hòa đi theo sau ba bọn họ.
“Lần này phân đội nhỏ đầm lau sậy chúng ta có thể một hàng đạp xe đạp ra cửa, có khí thế cỡ nào!” Tiền Lai Lai vui sướng nói.
“Chu Diễm Hồng còn chưa trả xe lại cho cô đúng không?” Lý Mộng Tuyết hỏi.
Tiền Lai Lai không thèm để ý nói:
“Buổi tối cô ta sẽ phải về đúng không? Ngày mai tôi không cho cô ta mượn là được, nhỡ đâu cô ta còn muốn đến huyện thành, vậy thì chở cô ta miễn phí một đoạn. Trong khoảng thời gian này cô ta cũng thuê không ít tiền, thật sự không biết mỗi ngày cô ta chạy tới huyện thành làm gì.”
“Ồ, cô ta trở về kìa.” Diệc Thanh Thanh nhìn người đang đạp xe chậm rãi trên bờ ruộng phía xa nói.
Chu Diễm Hồng đạp xe rất chậm, rẽ trái rồi rẽ phải, khiến người ta nhìn kinh hồn táng đảm.
Quả nhiên mấy người trơ mắt nhìn xe càng ngày càng lắc lư, người lái xe cũng lái càng ngày càng chậm, cuối cùng cả người cả xe ngã xuống.
“Xe của tôi!” Tiền Lai Lai kêu lên sợ hãi, chạy nhanh qua xem.
Đám Diệc Thanh Thanh theo sát phía sau.
Mãi đến khi bọn họ chạy tới trước mặt, Chu Diễm Hồng còn chưa dậy được.
Theo lý thuyết cỏ ở ven đường này rất rắn chắc, cô ta còn đạp xe rất chậm, có lẽ ngã không xảy ra chuyện gì mới đúng.
Nhưng mà lúc này gương mặt Chu Diễm Hồng trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc, mồ hôi trên trán còn nhiều hơn khi mới làm việc xong.
“Này, cô có sao không? Tôi đưa cô tới trạm y tế nhé?” Tiền Lai Lai vừa thấy dáng vẻ này của cô ta cũng bị dọa sợ, vội vàng đỡ cô ta dậy.
Trong khoảng thời gian này Chu Diễm Hồng thuê xe cống hiến tiền giảm bớt áp lực rất lớn của cô ấy, lúc này thấy cô ta thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, cũng không thể không để ý tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận