Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 140: Nội dung tiểu thuyết

Không nghĩ tới vòng đi vòng lại, đoạn anh hùng cứu mỹ nhân này vẫn xảy ra.
Nam chính là người tham gia quân ngũ, còn là đoàn trưởng, là loại hình trai đẹp rắn rỏi, thân thủ thì càng khỏi phải nói, chắc chắn có thể đánh đám người này nằm sấp.
Tiếp tục xem tiếp đi.
“Lý Mộng Tuyết chạy đến bên xe Jeep, một người lính thoạt nhìn có vẻ ít tuổi nói với cô ấy: ‘Yên tâm đi, đoàn trưởng của chúng tôi là người rất giỏi trong bộ đội, đám lâu la này đều không phải đối thủ của anh ấy.’
Lý Mộng Tuyết gật đầu, quả nhiên thấy được đám hung thần ác sát kia đều bị đánh ngã, có người còn lấy dao gọt trái cây ra uy hiếp, nhưng không có tác dụng gì.
‘Chỉ sợ đám người này là người có tiền án’, nhìn thấy người cầm dao, Dịch Bân lấy dây thừng trong xe ra, đưa qua cho đoàn trưởng, hai người cùng nhau trói chặt đám người này.
‘Cảm ơn hai người đã cứu tôi.’ Lý Mộng Tuyết cảm kích nói, lúc này cô ấy mới thấy rõ dáng vẻ của ân nhân.
Là người đẹp trai làn da hơi đen nhưng thành thục tuấn tú, thoạt nhìn tràn ngập cảm giác an toàn.
‘Không có gì, đây là chuyện quân nhân chúng tôi nên làm, e rằng những người này có chút vấn đề, cô có biết gì không?’ Cao Ứng Hòa hỏi.
Lý Mộng Tuyết không lựa chọn giấu giếm, có thể điều tra đám người này toàn bộ là tốt nhất, nhốt mấy chục năm, nếu không e rằng sau này còn trả thù cô.
Nhưng mà cô cũng không nói thật hết, cũng may lúc trước khi cô lấy thỏi vàng ra không phá hỏng bình, vàng vẫn để ở đó, thậm chí còn thêm tầng đất cất giấu.
‘Lần trước tôi mua mấy cái bình ở trạm phế phẩm về muối dưa chua, có lẽ bọn họ tới tìm tôi vì thứ này, nói muốn tôi dẫn đi tìm cái bình kia, bình ở khu thanh niên trí thức, tôi nguyện ý nộp lên!’
Cao Ứng Hòa thấy cô phối hợp như vậy, có thêm chút hảo cảm đối với cô.
‘Cô là thanh niên trí thức ở đội nào?’ Cao Ứng Hòa hỏi cô.
‘Đại đội sản xuất thôn Hưởng Thủy công xã Đại Hưng, bây giờ đi theo tôi lấy đồ sao?’ Lý Mộng Tuyết nói.
Lần này Cao Ứng Hòa là về nhà thăm người thân, quê anh ta cũng ở thôn Hưởng Thủy, nghĩ tới lúc này trời tối đen, cô đi một mình hơi nguy hiểm nên gật đầu: ‘Tôi cũng phải đến thôn Hưởng Thủy, không biết có thể mượn xe cô được không? Để Tiểu Dịch đưa đám người này tới cục công an, thuận tiện thông báo cho cảnh sát nơi này, tôi đạp xe đưa cô trở về.’
‘Đương nhiên là có thể.’ Lý Mộng Tuyết cầu mà không được, tốt nhất là lập tức đưa tới cục cảnh sát cô mới an tâm.
Vì thế Dịch Bân đạp xe, phía sau có một hàng người bị trói tay, chỉ còn lại chân để cử động, đi theo sau anh ta.
Cao Ứng Hòa lái xe chở Lý Mộng Tuyết cùng về thôn Hưởng Thủy.
Đi không bao lâu thì gặp một người đang vội vã đạp xe đi tới, Lý Mộng Tuyết vội vàng bảo dừng xe: ‘Đây là bạn tôi!’
‘Mộng Tuyết, em không sao chứ? Sao lại thế này, sao em lại ở đây?’ Trịnh Hiểu Long thật sự lo lắng gần chết.
Lý Mộng Tuyết thấy anh ta mồ hôi đầy đầu, có lẽ là thấy cô đi lâu như vậy còn chưa trở về, nên tới tìm cô, trong lúc nhất thời có chút cảm động, lau mồ hôi trên trán anh ta nói: ‘Em gặp người xấu, nhưng mà biến nguy thành an, vị đồng chí này đã cứu em, người xấu đã bị đồng chí khác đưa tới cục công an, anh ấy chở em trở về lấy vật chứng.’
‘Cảm ơn anh.’ Trịnh Hiểu Long nghe thấy thế thì vô cùng chân thành cảm ơn Cao Ứng Hòa.
‘Đồng chí Cao, bạn của tôi tới, để tôi ngồi xe anh ấy đi. Nếu anh trở về thôn Hưởng Thủy thăm người thân, vậy buổi tối tôi sẽ đưa đống bình kia tới nhà anh.’ Lý Mộng Tuyết nói.
Trên đường đi bọn họ trò chuyện một lát, tên họ liên hệ, còn biết vậy mà anh là con trai của anh trai ruột Cao Vi Dân trưởng thôn thôn Hưởng Thủy, cha anh tên là Cao Vi Quân, còn trẻ tuổi đã đi tòng quân hi sinh trên chiến trường.
Anh được trưởng thôn Cao Vi Dân nuôi lớn, tuy là cháu trai nhưng không khác gì con ruột lắm, lần này anh trở về là thăm nhà trưởng thôn.
Cao Ứng Hòa nhìn ra được hai người đang là đối tượng của nhau, cô gái nhỏ này còn biết tránh khiến người ta hiểu nhầm.
Thôi, không quấy rầy hai bọn họ nói chuyện, vừa định gật đầu thì nghe Trịnh Hiểu Long nói: ‘Không cần, anh đạp xe đuổi theo hai người là được, em ngồi xe có thể trở về nhanh hơn.’
Cao Ứng Hòa kinh ngạc nhìn Trịnh Hiểu Long một cái, người này khá hào phóng, người ta đã nói như vậy anh cũng không có ý kiến gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận