Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 156: Bắt lợn rừng

Dùng cung tên bắt lợn rừng mà nói, chỉ có bắn trúng đôi mắt, miệng mũi và hậu môn mới có thể thương tổn, những vị trí khác chỉ khiến lợn rừng bị thương một chút, không ảnh hưởng tới năng lực hành động của nó, thậm chí giết chết nó.
Mấy vị trí này, Diệc Thanh Thanh chỉ có thể chọn vị trí không thể miêu tả.
Nhắm chuẩn vị trí, tính xong thời cơ, mũi tên vèo một cái bay qua cắm vào ba phần.
“Oa!”
Lợn rừng đang thoải mái cọ ngứa mông đau xót, hai chân sau đều không đứng yên.
Lúc này Diệc Thanh Thanh cũng bị lộ vị trí, vèo một cái bắn mũi tên về phía nó.
Mũi tên này vì góc độ không tốt, vẫn không bắn trúng vị trí hiểm, nhưng cũng bắn trúng cơ thể nó.
Chẳng qua là vì nó da dày thịt béo, không chui vào quá sâu, nhưng đau đớn là thật.
Lợn rừng sơn dã mới ra ngoài lang bạt đã có mấy phần hung hãn, mông còn đau nên muốn quật ngã kẻ địch trước, dũng mãnh không sợ chết lao về phía Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh thấy nó quay đầu một cách dứt khoát như vậy, thì bắt đầu lùi về sau, nhưng mà cô cũng không liều mạng chạy trốn, mà phân tán lực chú ý hướng đi của lợn rừng, để điều chỉnh tốc độ chạy trốn và phương hướng của mình.
Khi lợn rừng khởi xướng va chạm, bình thường đều là thẳng tắp lao về trước, cho nên rất dễ dàng nắm giữ được quỹ đạo di chuyển của nó.
Mà con lợn rừng trước mắt tuy hùng hổ, nhưng mũi tên trong mông không quá cho phép, tốc độ va chạm cũng chậm hơn một bậc.
Loại tốc độ này, Diệc Thanh Thanh dựa vào hai chân cũng có thể bỏ xa nó.
Nhưng mà lúc này cô cố ý duy trì khoảng cách nhất định với lợn rừng, cách càng ngày càng gần, mãi đến khi một chân của lợn rừng dẫm trúng dây thừng trên đất của Diệc Thanh Thanh, mà đầu dây thừng khác bị Diệc Thanh Thanh nắm trong tay, cô mới bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Dây thòng lọng buộc chặt, trói chặt chân trước của con lợn rừng, dây thừng cũng nhanh chóng co rút lại.
“Grừ!”
Thấy sắp báo thù rửa hận được rồi, móng trước lại bất ngờ bị túm chặt.
Trọng lượng hai ba chục cân vô cùng nhẹ nhàng đối với Diệc Thanh Thanh, lợn rừng lập tức bị treo ở giữa không trung, chỉ có thể giãy giụa gào rống một cách vô năng.
Dây thừng khiến nó lắc lư tới lắc lư lui, rất nhiều lần va trúng thân cây.
Không thể không nói, lực sinh mệnh của lợn rừng đúng là ngoan cường, vẫn nên cho nó chết thống khoái đi!
Diệc Thanh Thanh nhẹ nhàng buông tay, lợn rừng đột nhiên rơi xuống đất.
“Grừ!!!”
Trên mông lợn rừng vốn chỉ cắm mũi tên vào sâu ba phần lúc này bị ngã như thế, lập tức đâm sâu chỉ còn phần đuôi ở bên ngoài.
Kêu thảm thiết lần cuối cùng xong, nó hoàn toàn được giải thoát.
Diệc Thanh Thanh lại treo nó lên đợi thêm một lát, chắc chắn không có động tĩnh mới đi qua, cho cả con lợn rừng này vào không gian tùy thân.
Cuối cùng cô lấy hai sợi dây thừng kia, một mũi tên khác rơi ở khe suối cũng không quên nhặt lại.
Cô nhanh nhẹn thu dọn xung quanh, cung tên gì đó cũng cho vào không gian tùy thân, cõng sọt rời đi.
Tiếng kêu của lợn rừng hơi to, nói không chừng sẽ hấp dẫn sự chú ý.
Rời khỏi địa điểm “gây án”, Diệc Thanh Thanh chuẩn bị thu tay lại trở về.
Thu hoạch ngày hôm nay vượt qua mong muốn của cô, tuy con lợn rừng này không to lắm nhưng vẫn đủ cho cô ăn rất lâu, cộng thêm thịt khác tích cóp lúc trước, mùa đông này không cần sầu, tạm thời không cần lại đi săn nữa.
Khi xuống núi cô cũng không nhàn rỗi, tiện đường còn nhặt đầy sọt củi.
Trở lại trong sân nhỏ, cô khóa cửa lại.
Đun một nồi nước to, cô xử lý gà trước, sau đó mới xử lý lợn rừng.
Một thợ săn giỏi giết heo cũng rất thạo nghề, đặc biệt là lợn rừng.
Tất cả những thứ có thể ăn trên người lợn rừng đều được cô chia ra, rửa sạch sẽ xong thì cho hết vào thùng to tặng kèm khi đánh dấu được cá lúc trước.
Con lợn rừng này không có mỡ gì, chỉ có một tầng thịt mỡ mỏng dài cỡ nửa đốt ngón tay dưới da, dư lại đều là thịt nạc.
Niên đại này đổi thành người khác, không có thịt mỡ không tính là tốt, nhưng Diệc Thanh Thanh lại rất thích.
Thịt như vậy làm thành thịt khô ăn ngon nhất, so với thịt gà khô, thỏ khô, cá khô, vẫn là thịt heo ăn ngon nhất, đặc biệt là thịt nạc nhiều.
Nhìn thùng thịt tràn đầy trước mặt, Diệc Thanh Thanh đã im lặng tính toán phân chia xong đống thịt này.
Hun hai cái móng heo, còn để lại hai cái tươi.
Khi ăn tết có thể gửi móng heo thịt khô về nhà, dư lại để mình ăn, cô vẫn thích ăn móng heo tươi hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận