Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 176: Đồng quy vu tận

Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cũng nhịn cười.
Tiểu Kim Hoa Diệc Thanh Thanh nghiêm mặt, đợi bọn họ ra cửa lập tức sét đánh không kịp bịt tai nhảy xuống khỏi giường đất, không kịp đi giày bước bước xa đến cửa, ló đầu ra cười nói:
“Ba vị đồng chí Kim Hoa, sờ đầu mình đi! Ha ha ha!”
Diệc Thanh Thanh cô, chưa bao giờ là người để chịu thiệt!
Không phải không báo, mà chưa tới lúc!
Ha ha ha!
Đám Lý Mộng Tuyết nghe thấy những lời này, ý cười trên mặt hoàn toàn mất sạch.
Muốn tìm cái lỗ chui xuống!
Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai đỡ hơn một chút, phòng hai bọn họ cách phòng Diệc Thanh Thanh tương đối gần, còn độc thân, không có người thích.
Tục ngữ nói phụ nữ trang điểm vì người mình thích, không có người mình thích thì hủy hình tượng cũng không khó tiếp nhận như vậy, vào phòng một lát là không có việc gì.
Nhưng Lý Mộng Tuyết, đối diện còn có Trịnh Hiểu Long!
Diệc Thanh Thanh cười nhạo xong vừa định đóng cửa chặn đường lui của mấy người phụ nữ không có lương tâm này, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó nhìn phía đối diện.
Vừa vặn chạm mắt Vân Cô Viễn dọn ghế con, hằng ngày ngồi ở cửa đọc sách, tiếng cười đột nhiên im bặt.
“Rầm!” Cửa đóng mạnh vào.
Vì sao?
Vì sao hả?
Vì sao Vân Cô Viễn lại ngồi ở cửa đọc sách!
Cứu mạng!
Lúc trước còn giáo dục Vương Linh Linh đối phó người ta thì không thể kéo mình vào, kết quả bây giờ cô lại làm ra hành động đồng quy vu tận!
Cô thấy được kinh ngạc từ trong mắt Vân Cô Viễn, nhất định là bị dáng vẻ xấu xí của cô hiện giờ làm cho kinh ngạc.
Diệc Thanh Thanh ngồi xổm ở sau cửa, che mặt, im lặng thét chói tai.
“Mộng Tuyết! Em làm sao vậy? Các em đánh nhau à? Có bị thương không? Anh đi báo thù cho em!” Giọng nói lo lắng của Trịnh Hiểu Long truyền tới.
Diệc Thanh Thanh tạm thời dừng lại im lặng thét chói tai, nín thở nghe lén.
Suýt chút nữa bị lời nói của Trịnh Hiểu Long làm cho cười chết, đúng là trai thẳng!
Hình tượng của con gái không tốt, anh ta còn ngăn cản cô ấy hỏi đông hỏi tây, quan tâm quá sẽ bị loạn, thiếu niên à, phải có mắt nhìn một chút!
Quả nhiên Lý Mộng Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh nhắm mắt lại cho em! Có ngốc hay không? Báo thù cái gì? Đây là lạc thú giữa con gái với nhau, anh lượn sang một bên đi!”
Lý Mộng Tuyết vội vã nói xong, sau đó rầm một tiếng, có lẽ cũng vào phòng.
“Ha… Ha… Ha…” Diệc Thanh Thanh cười ra tiếng ngỗng kêu, tâm lý cân bằng, thoải mái, muốn xấu cùng nhau xấu, muốn mất mặt cùng mất mặt đi, đây mới là chị em tốt!
Nghĩ như vậy, đồng chí Vân Cô Viễn thông minh hơn nhiều, nếu anh tới gõ cửa hỏi mình có bị thương hay không, vậy cô có khả năng đâm tường chết lần nữa.
Cảm ơn đồng chí Vân không giết!
Cô vô cùng vui sướng đứng dậy, đi tới trước bàn cầm lấy gương.
Ngay sau đó suýt nữa bị xấu phát khóc.
“Lý Mộng Tuyết cô s@fkex#!”
Cô ném gương sang một bên, cởi dây buộc tóc ra, chỉnh lại tóc mới dám “thưởng thức” lại dáng vẻ mình lần nữa.
Hình tượng của cô ở trước mặt Vân Cô Viễn xem như hoàn toàn không còn, ưu thương! o(╥﹏╥)o
Một lát sau cô lại tự mình an ủi: Hừ, thôi, đàn ông chỉ biết nhìn mặt không phải loại tốt đẹp gì, nếu Vân Cô Viễn bị dáng vẻ xấu của cô dọa lùi bước, vậy cô còn phải cảm ơn Lý Mộng Tuyết tỉ mỉ tạo ra ổ gà cho cô.
Đúng, chính là như vậy!
Cô nhanh chóng thuyết phục mình, buộc lại tóc lần nữa.
Hôm nay vẫn còn sớm, thời tiết cũng tốt, vừa vặn làm nhang đuổi muỗi.
Trong khoảng thời gian này, tiến độ kỹ năng chế nhang của cô đã tăng tới cấp 1-12%.
Rõ ràng là thời gian học tập giống kỹ năng may, nhưng học nhanh hơn kỹ năng may một chút, hiện giờ kỹ năng may chỉ có cấp 1-7%.
Có lẽ là sư phụ Bạch cấp cao hơn bà Hoa, dạy tốt hơn, nhưng cũng là vì cô có chút thiên phú trong phương diện chế nhanh, cô rất nhạy cảm đối với mùi, cộng thêm có thể tĩnh tâm.
Đặc biệt là đôi tay này, sư phụ Bạch nói là tay của người có tay nghề trời sinh.
Cô đã làm nhang đuổi muỗi không tệ, hôm nay vừa vặn nhân lúc nhàn rỗi, bào chế ngải cứu thu hoạch lúc trước, làm ra ít nhang đuổi muỗi.
Chế nhang còn có chỗ tốt khác chính là có thể tĩnh tâm.
Không chỉ hương vị của hương liệu tĩnh tâm, quá trình chế nhang cũng phải tâm bình khí hòa, không thể nóng vội, là chuyện có thể nung đúc tính cách.
Cô lấy công cụ đặt từ chỗ lão thợ mộc để trong sân, bắt đầu làm việc.
Bắt đầu từ bào chế ngải cứu, cho dù là vui cười đùa giỡn hay là xấu hổ ảo não, đều nhạt dần trong lòng cô.
Vẫn luôn bận rộn đến khi trời tối, cô mới xử lý xong đống lá ngải cứu kia.
Cô cũng không vội vã tối nay làm xong hết, buổi tối ánh sáng không tốt, bật đèn pin, châm nến vẫn không phải rất sáng, làm loại việc cẩn thận này rất dễ tổn thương mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận