Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 179: Ăn cỏ non

Tiền Lai Lai gật đầu:
“Hôm nay tôi đã kể một nửa chuyện xưa, dừng ngay chỗ quan trọng nhất, khiến mấy thím trong tổ tôi tò mò muốn chết, còn muốn tôi kể xong mới được đi. Cũng may tôi giữ vững được, chính là từ chối, ngày mai lại tiếp tục.”
Diệc Thanh Thanh cũng nói tiến triển bên mình một chút:
“Tôi nói với thím Quế Hoa chuyện Lư Tiên Tiến hơi đáng ngờ, thím ấy đồng ý không để lộ ra tôi, còn tìm thím Đông Mai nói chuyện, khi mới tan làm có lẽ đã hẹn nhau.”
Vương Linh Linh ngó trái ngó phải: “Lư Tiên Tiến không có động tĩnh gì.”
Chỉ có mình cô ấy nhàn rỗi, sao Lư Tiên Tiến lề mề như vậy, muốn câu dẫn cô ấy cũng không nỗ lực chút, không có công trạng, nói chuyện với mấy chị em cũng cảm thấy lùn đi một đoạn!
Ba người hộ hoa ở phía sau cũng đang nói chuyện.
Trần Chí Hòa xoa cằm nói:
“Các anh nói xem có phải mấy bọn họ có bí mật gì gạt chúng ta không? Có chuyện gì mà chúng ta không thể biết ư? Còn nữa, Vương Linh Linh có quan hệ tốt với bọn họ từ khi nào thế? Tôi nhớ rõ lúc trước bọn họ còn không hợp nhau mà?”
Trịnh Hiểu Long cũng không hiểu được, thấy con đường này đã sắp đi tới cuối, còn chưa nói được mấy câu với Mộng Tuyết đâu!
Anh ta luôn cảm thấy khi mấy cô gái này ở cùng một chỗ, bạn trai là mình hoàn toàn không còn cảm giác tồn tại.
Anh ta liếc mắt nhìn Trần Chí Hòa bên trái một cái, người này còn chưa xem bát tự, lại nhìn thoáng qua Vân Cô Viễn bên cạnh, không nhịn được hỏi anh:
“Đồng chí Vân, anh không cảm thấy trong lòng lạnh căm căm, giống như bị vắng vẻ sao?”
Vân Cô Viễn: “…”
Anh hoài nghi Trịnh Hiểu Long đang khoe khoang.
Vân Cô Viễn lạnh mặt nói: “Là đàn ông, thích tới mấy cũng phải cho cô gái của mình chút không gian tư nhân, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy phiền!”
“Hình như có chút đạo lý, ngày hôm qua tôi hỏi cô ấy có phải đánh nhau hay không, cô ấy lập tức mắng tôi, như vậy có tính là xâm phạm không gian riêng tư của cô ấy hay không?” Trịnh Hiểu Long gật đầu nói.
“Không, không phải, anh như vậy là ngốc! Chúng em không phải đánh nhau, đó là hoạt động chơi đùa giữa con gái với nhau. Còn nữa, các anh nói chuyện quá to, chúng em! Đều! Nghe! Thấy! Hết rồi!” Lý Mộng Tuyết quay đầu vô tình nói.
Trịnh Hiểu Long cười ngây ngô gãi đầu: “Anh hiểu được, lần sau anh đảm bảo không hỏi, em đừng tức giận!”
Lý Mộng Tuyết vốn chỉ đùa một chút, bị anh ta đứng đắn nói như vậy lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đúng là tên ngốc, mình tức giận hay không còn không nhìn ra.
Nhưng mà như vậy còn biết xin lỗi vô điều kiện, có thể thấy để ý mình cỡ nào, không phải là cô ấy thích người toàn tâm toàn ý để mình trong lòng như anh ta sao?
Cô ấy cười bất đắc dĩ nói: “Em không tức giận! Đừng suy nghĩ vớ vẩn!”
“Vậy thì tốt!” Trịnh Hiểu Long yên tâm: “Các em nói nhỏ chuyện gì thế? Nếu gặp phải chuyện phiền phức gì, ngàn vạn lần đừng gạt bọn anh!”
“Biết rồi, biết rồi, lần này tự bọn em giải quyết, không cần các anh.” Lý Mộng Tuyết nói có lệ.
“Thật sự có chuyện ư? Không thể nói cho anh sao?” Trịnh Hiểu Long đi tới bên cạnh cô ấy nói.
Lý Mộng Tuyết đi nhanh về trước mấy bước: “Bí mật, không nói cho anh, đừng hỏi nữa!”
Hai người em chạy anh đuổi tiến về phía trước.
Diệc Thanh Thanh, Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh nhìn đồng chí Đại Kim Hoa và đối tượng của cô ấy rời khỏi đội ngũ, cười bất đắc dĩ.
“Tình cảm của bọn họ thật tốt.” Vương Linh Linh nói.
Tiền Lai Lai gật đầu: “Giống chị gái dẫn theo em trai ngốc.”
Diệc Thanh Thanh suýt nữa không nhịn được cười.
Có đôi khi mạch não của Tiền Lai Lai rất kỳ lạ, nhưng có đôi khi lại rất bất ngờ, ánh mắt rất độc!
Trước khi Lý Mộng Tuyết xuyên qua là 24 tuổi, cơ thể hiện giờ 18 tuổi, Trịnh Hiểu Long cùng tuổi với cô ấy đều là 18 tuổi.
Dựa theo linh hồn, còn không phải là tình yêu chị em sao?
Hơn nữa đồng chí Lý Mộng Tuyết kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, có lẽ đồng chí Trịnh Hiểu Long là mối tình đầu!
Nhưng mà cô hiện giờ tuy 17 tuổi, nhưng đời trước khi qua đời mới tròn 20, tính mang theo ký ức xuyên qua, tuổi linh hồn cũng là 20 tuổi.
Diệc Thanh Thanh nghĩ như vậy, quay đầu lại liếc đồng chí Vân Cô Viễn một cái, hiện giờ anh cũng mới 18 tuổi, vậy cô có tính là trâu già gặm cỏ non hay không?
Phi!
Nghĩ cái gì thế!
Có thể ăn được hay không còn chưa biết, vẫn phải nuôi một thời gian mới được.
Vân Cô Viễn cười dịu dàng với cô: “Nghĩ cái gì thế, vui vẻ như vậy?”
“Hửm? Tôi rất vui vẻ sao?” Diệc Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cùng gật đầu: “Khóe miệng cô đã sắp nhếch tới tận mang tai!”
Diệc Thanh Thanh: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận