Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 184: Bắt được vịt

Vân Cô Viễn thở dài, thật hâm mộ tên bên cạnh đang ở trong phúc mà không biết phúc!
Rõ ràng ngay từ đầu cảm thấy thích chỉ là chuyện của một mình mình, cô không đáp lại cũng không có vấn đề gì.
Nhưng hiện giờ cô có chút đáp lại, vui sướng qua đi, anh lại không nhịn được muốn càng nhiều hơn.
Có lẽ là anh nói sớm, tuy thích là chuyện của một người, nhưng đều có lòng tham đối với thứ mình thích, anh cũng không ngoại lệ.
Diệc Thanh Thanh hồn nhiên không biết rối rắm trong lòng người phía sau, đã đi thẳng tới đầm lau sậy cất giấu “vịt trong mơ”.
Dựa vào năng lực phân rõ tung tích con mồi của mình, cô thành công đi dọc theo dấu vết vịt hoang để lại chui vào sâu trong đầm lau sậy.
Sự thật chứng minh, cô nhặt trứng vịt còn tính có chút ưu thế, nhưng vịt hoang không dễ bắt lắm.
Bãi cỏ lau quá dày, trên cơ bản không có biện pháp như ở trong núi rừng, không phát ra tiếng vang tiếp cận mục tiêu, hơn nữa đầm lau sậy ngăn cản, cũng rất khó bắn trúng.
Mà trứng vịt không chạy được, nhưng không ai biết đầm lau sậy này có trứng vịt sao?
Không nói tới người lớn phải đi làm việc, mỗi ngày đứa bé đều chạy tới bên này, còn không phải là vì mấy thứ đó?
Ưu thế của cô là có thể lần theo dấu vết hoạt động của vịt, tìm được tổ của chúng nó một cách chính xác, nếu chúng nó sắp tới hoặc hôm nay đẻ trứng, cô có thể may mắn nhặt được mấy quả, nhưng nhiều thì không có.
Mà chính chủ đã sớm vỗ cánh bay mất khi cô còn chưa lộ diện.
Mà điểm đánh dấu ở đầm lau sậy đánh dấu ra trứng vịt lần trước cô cũng luyến tiếc thử lần nữa, cho dù có thể đánh dấu ra vịt, cô vẫn cảm thấy hơi thiệt.
Chút khó khăn như vậy không làm khó được cô, cô thay đổi sách lược, đi đến gần đầm nước sâu trong chỗ sâu đầm lau sậy.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở đầm nước sâu thôn Hưởng Thủy, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
Nơi này cũng có một điểm đánh dấu, nhưng mà lúc này đã không quan trọng.
Bởi vì cuối cùng cô cũng thấy một đám vịt bơi lội.
Đang ở trong nước dường như chúng nó cảm thấy vô cùng an toàn, khinh thường nhìn lại người xâm nhập là cô, hoàn toàn không còn tư thế chạy như bay giống lúc trước, rất tùy ý.
Rất tốt, con vịt to gan như vậy, cô thích!
Diệc Thanh Thanh lấy cung săn và một sợi dây câu cá rất dài trong không gian tùy thân ra.
Buộc một đầu dây câu cá vào đuôi mũi tên, để sợi dây cũng đủ dài ra.
Vì một kích mất mạng, cô còn bắn mấy lần vào bụi lau sậy, tìm kiếm cảm xúc.
Cảm thấy đã đến lúc, cô mới nhắm ngay một con vịt béo mập đang bơi lội.
Vèo một tiếng, mũi tên kèm theo dây câu cá bay ra ngoài.
“Phụt…”
“Trúng!”
Nhìn mũi tên thành công bắn thủng cô con vịt, Diệc Thanh Thanh nín thở mới thở phào một hơi.
Cô bắt được con vịt, có lẽ có thể hầm hay nấu vịt quay đều được, cô nhìn đá, vịt bay trên mặt nước, cảm thấy tự do ăn vịt có thể thực hiện được.
Diệc Thanh Thanh kéo dây câu cá chậm rãi kéo trở về, dây câu cá này là lần trước cô đến huyện thành đặc biệt mua, vốn nghĩ tới sau này khi câu cá có thể sử dụng, không nghĩ tới lại dùng trong chuyện này trước.
Dây câu cá rất chắc chắn, vịt còn nổi trên mặt nước, kéo vô cùng nhẹ nhàng.
Thành công kéo con vịt béo mập trở về, cô rút mũi tên ra cho vịt vào không gian tùy thân.
Đáng tiếc lúc này đám vịt còn dư lại đều bay xa hơn, hay là chui vào trong đầm lau sậy, không thấy bóng dáng.
Thôi, lần tới lại bắt.
Tốt xấu gì cũng phải cho đám vịt này thời gian khôi phục không phải sao?
Tránh cho giết quá tàn nhẫn, chúng nó không dám tới bơi lội nữa.
Qua hai ngày nữa cô lại tới, như vậy có thể lại tóm được con vịt lớn mật bơi lội!
Diệc Thanh Thanh an ủi bản thân.
Có vịt trong tay, Diệc Thanh Thanh thần thanh khí sảng chuẩn bị trở về, lúc này vẫn còn sớm, trở về còn có thể ngủ trưa.
Sau khi đi đến đường to, cô lại phân tâm xem tình hình mới nhất trong cuốn sách màu vàng.
[Giữa trưa sau khi tan làm, Tiền Lai Lai và Diệc Thanh Thanh lần lượt rời đi, Lý Mộng Tuyết sớm đã nói dẫn Cao Tiểu Hương trở về chọn dây buộc tóc tặng cho cô ấy.
Mà Vương Linh Linh lề mề một lát, cuối cùng cũng đợi được đến khi ngoài ruộng không còn nhiều người, mà Lư Tiên Tiến thường ngày đều đi một mình, hôm nay cũng mãi mà chưa rời đi.
Đợi đám Lý Mộng Tuyết rời đi một lát, cô ấy mới chuẩn bị trở về. Mới đi được hai bước thì thấy Lư Tiên Tiến cũng kết thúc công việc, trái tim đập rất nhanh, quá kích thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận