Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 187: Chưa đã thèm

Lại sau đó chính là Lý Mộng Tuyết nói nhiệm vụ ngày hôm nay thành công cỡ nào với Vương Linh Linh, sau đó hai người đến ngoài ruộng cầm chìa khóa hưng phấn chạy về khu thanh niên trí thức nói tin tức tốt này cho Tiền Lai Lai.
Cuối cùng ba người ngồi đợi cô tới, đợi bên trái cũng không thấy người, đợi bên phải cũng không thấy người, sau đó đề tài lập tức chuyển tới người cô.
[Lý Mộng Tuyết nói: “Sao Thanh Thanh còn chưa trở về? Chỉ diễn mà thôi, không đến mức thật sự lượn lờ bên ngoài cả trưa đấy chứ?”
Tiền Lai Lai nói:
“Nói không chừng cô ấy thật sự có việc gì đó? Giống như vừa rồi tôi muốn lấy cớ mình bị tiêu chảy, nhưng mà khi nghỉ trưa nói quá hăng say với các cô, quên mất đi vệ sinh, nên thật sự mắc tiểu.”
Vương Linh Linh nói:
“Hay là chúng ta đi tìm cô ấy đi? Nếu cô không trở về tìm tôi, tôi chắc chắn còn cố gắng kéo dài thêm một lát, có khả năng Thanh Thanh cũng nghĩ như vậy?”
Lý Mộng Tuyết nói:
“Quan trọng là diễn xong tan cuộc, chúng ta còn không biết cô ấy đi đâu, thì đi đâu tìm? Nhỡ đâu chúng ta đi ra ngoài, cô ấy lại quay về thì sao? Vẫn nên đợi một lát đi!”]
Đến đây miêu tả mới nhất trong cuốn sách màu vàng kết thúc.
Đám Lý Mộng Tuyết tuyệt đối không thể ngờ tới, cô cầm cuốn sách màu vàng trong tay, nhìn thấy rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Đúng là cảm ơn bọn họ tự động suy nghĩ, vừa vặn cô không biết nói sao giữa trưa mình đi làm gì.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, khép cuốn sách màu vàng lại, bước nhanh đến khu thanh niên trí thức.
Vào sau hẻm, còn chưa mở khóa cửa phòng mình ra, trong phòng Tiền Lai Lai bên cạnh có ba cái đầu ló ra.
Lén lút vẫy tay với cô: “Mau tới đây!”
Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ dừng động tác trong tay.
Sao cô có thể không biết ba người này đang đợi cô ở phòng Tiền Lai Lai được, nhưng mà bọn họ không biết cô biết, cho nên khóa cửa vừa mới vang lên, chậm như vậy cũng là có duyên cớ.
Bị kéo vào trong phòng Tiền Lai Lai, bốn người lại ngồi xuống quanh giường đất nhỏ lần nữa.
“Đồng chí Diệc Thanh Thanh, hiện giờ sẽ do Đại Kim Hoa cũng chính là bản thân tôi và Tam Kim Hoa đồng chí Vương Linh Linh báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất cho cô! Hành động giữa trưa hôm nay, chúng tôi lấy được tiến triển mang tính đột phá!”
Tầm mắt của Lý Mộng Tuyết nhìn về phía Diệc Thanh Thanh, lúc này cô nên vô cùng tò mò và chờ mong hỏi là tiến triển gì.
Người bị nhử đầu tiên là Vương Linh Linh, người bị nhử thứ hai là Tiền Lai Lai cũng nhìn Diệc Thanh Thanh, hiện giờ bọn họ đều là người biết rõ, cảm giác thỏa mãn đó chuẩn cmnr!
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô đã “bị bắt” quan sát hiện trường tự phát sóng một lần và hai lần tự thuật trong cuốn sách màu vàng.
Cho nên cô nghiêm mặt bình tĩnh nhìn Lý Mộng Tuyết: “Tiếp tục báo cáo đi, tôi đang nghe đây, làm nhanh lên, có chút tu dưỡng chức nghiệp một chút, tôi đã đói bụng!”
Bụng của Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh: “Ùng ục…”
“Nhìn xem, bọn họ cũng đói bụng.” Diệc Thanh Thanh nói.
Lý Mộng Tuyết:…
Được rồi, cô ấy cũng đói bụng.
Sau đó cô ấy nhanh chóng kể lại mọi chuyện, trong quá trình này còn xen kẽ bổ sung của Vương Linh Linh.
“Cho nên hiện giờ chính là Cao Tiểu Hương thấy được bộ mặt thật của Lư Tiên Tiến, cô cảm thấy chúng ta không cần lại nghĩ cách đưa anh ta đi cho heo ăn, bởi vì nếu Cao Tiểu Hương vì chuyện này ầm ĩ chia tay với anh ta, trưởng thôn chắc chắn sẽ không cho anh ta ăn quả ngon đúng không?” Diệc Thanh Thanh tổng kết lại.
“Đúng vậy, thực ra quan trọng nhất là Cao Tiểu Hương, mấy chúng ta đều biết bộ mặt thật của anh ta, ngoại trừ chúng ta ra, thôn này còn có người nào chức cao?” Lý Mộng Tuyết nói: “Cho nên chúng ta có thể thành công rút lui, vẫy tay, không để lại chút dấu vết nào!”
Những lời này thật sự có đạo lý, Cao Tiểu Hương là vòng quan trọng nhất trong chuyện này, cô ấy mới là là người bị hại lớn nhất trong chuyện của Lư Tiên Tiến, chỉ cần cô ấy không ngốc thì mọi chuyện gần như sẽ thành công.
Đưa anh ta đi cho heo ăn, còn không phải là muốn phá hỏng hình tượng của anh ta, khiến người khác đặc biệt là Cao Tiểu Hương chướng mắt anh ta sao?
Diệc Thanh Thanh cũng gật đầu:
“Chuyện này cứ tạm để vậy đã, chúng ta án binh bất động trước, nhìn xem tình hình lại nói. Linh Linh, khoảng thời gian này cô nhất định phải tránh lui tới với Lư Tiên Tiến, tránh cho anh ta quấn lấy cô.”
“Ừm ừm, như vậy là xong rồi sao?” Vương Linh Linh chưa đã thèm: “Chúng ta thật sự không cần làm gì ư?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận