Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 194: Cuối cùng cũng thanh tịnh!

Diệc Thanh Thanh nổi giận, đừng tưởng rằng mình không biết suy nghĩ của cô ấy!
Thật sự muốn mở cuốn sách màu vàng ra cho cô ấy xem đức hạnh của mình!
“Nguyện ý nghe cũng không nói! Đi mau đi mau đi!” Diệc Thanh Thanh đẩy cả đám ra ngoài, rầm một tiếng khóa cửa lại.
Cuối cùng cũng thanh tịnh!
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiến đến lỗ nhỏ chỗ cửa sổ nhìn đối diện, ánh nến mờ nhạt từ cửa sổ giấy tỏa ra, bóng dáng màu đen thoáng qua.
Cô hơi mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn.
Lại nhìn thoáng qua mới rời mắt, nằm trên giường đất.
Mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn ngói trên nóc nhà.
Trong đầu cô đều là hình ảnh bóng dáng che mưa cho cô hôm nay, còn có phía dưới ba cúc áo cởi ra…
“Trời ạ, Diệc Thanh Thanh, mày nghĩ cái gì thế?” Diệc Thanh Thanh bị hình ảnh trong đầu mình đánh sâu vào.
Cô chưa bao giờ biết mình còn có loại ham mê này, nhưng mà dáng người của anh thật sự quá tốt!
Lúc trước thật sự không nhìn ra được, rất muốn chọc mù đôi mắt không biết nhìn hàng lúc trước của mình, anh yếu chỗ nào chứ?
Cơ ngực đó…
Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa, lại nghĩ tiếp nữa thì quần áo của đồng chí Vân Cô Viễn khó giữ được, cô quyêt định chạy tới chỗ hình thức học tập kỹ năng chế nhang cọ hương hòe của Bạch sư phụ.
Ở trong hương hòe này, trong lòng Diệc Thanh Thanh dần bình tĩnh lại.
Cô chắc chắn mình thích Vân Cô Viễn, nhưng thích không thể làm cơm ăn.
Dựa vào một lòng nhiệt huyết, cùng với tình yêu, không còn gì khác thì bạn không có cái tôi.
Cũng không thể quên đi quy hoạch của mình, con đường mà mình phải đi.
Mẹ cô nói rất đúng, yêu mình trước sau đó yêu người ta, chỉ có xử lý tốt mọi chuyện của mình, mới có năng lực đi yêu người khác.
Tình yêu dễ dàng khiến người ta mất đi lý trí, nhưng tình yêu muốn có kết quả tốt thì cần phải có lý trí, đi suy nghĩ, đi kinh doanh, không chỉ là em yêu anh, anh yêu em là xong.
Cuối cùng đều phải trở về cuộc sống, mà cuộc sống vẫn luôn là hiện thực.
Cô rất thích Vân Cô Viễn, nhưng cũng không thể chậm trễ chuyện của mình.
Có thể để phía trên, nhưng không thể vẫn luôn ở phía trên.
Học tập vẫn là nhiệm vụ trọng điểm của cô hiện giờ.
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn bình tĩnh lại, giấu Vân Cô Viễn tới đáy lòng, tập trung vào chương trình học tập kỹ năng tối nay.

Diệc Thanh Thanh xây dựng tâm lý của mình xong, cuối cùng cũng có khác biệt.
Cô không muốn vì tình yêu mà ảnh hưởng tới kế hoạch học tập của mình, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ về anh.
Khi học tập tập trung còn đỡ, vừa rảnh rỗi sẽ nghĩ anh đang làm gì, nhớ anh.
Buổi sáng ngày hôm sau mưa vẫn còn chưa tạnh, còi cũng không vang lên, nếu là trước đây Diệc Thanh Thanh ngay cả giường cũng lười dậy, trực tiếp tiến vào không gian học tập kỹ năng học tập buổi sáng.
Học xong cô lấy phần cơm từ trong không gian tùy thân ra ăn, sau đó tiếp tục nằm học.
Cô có thể một mình tránh trong phòng bận việc, học kỹ năng, tăng tiến độ kỹ năng, bận rộn cả ngày tóc không chải, quần áo không thay, lôi thôi lếch thếch, cửa cũng không mở một chút, dù sao cũng không ai thấy.
Nhưng mà hôm nay cũng là trời mưa, cũng là không cần ra cửa, cô sớm học xong rời giường rửa mặt chải đầu, vô cùng cẩn thận tết hai bím tóc, còn đặc biệt soi gương mấy lần, xem kiểu tóc và gương mặt.
Quần áo cũng không phải lấy bừa một bộ trong rương ra mặc vào, còn cẩn thận chọn màu sắc.
Cuối cùng còn dùng gương nhìn kỹ mình một lát.
“Không tệ, hoàn mỹ!” Diệc Thanh Thanh véo gương mặt trắng nõn của mình, hài lòng nói.
Hơn nữa cô không cần dùng bất cứ mỹ phẩm dưỡng da nào, ngay cả kem dưỡng da cũng đã lâu không cần bôi còn phải cảm ơn Vân Cô Viễn!
Là công hiệu của dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ đánh dấu được từ người anh.
Nhưng mà cái gương to cỡ bàn tay này quá nhỏ, cho dù cô soi thế nào cũng không thể thấy được cả người mình, nhìn nửa người còn khó nữa là.
Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy có gì không tiện, bỗng nhiên hôm nay cô cảm thấy cô cần một cái gương to.
Cô dụng tâm như vậy, đương nhiên không phải vì đóng cửa thưởng thức bản thân, tốt xấu gì cũng phải để anh liếc một cái, mới có thể an tâm tiếp tục học tập!
Trang điểm cho mình xong, cô tràn ngập chờ mong mở cửa ra.
Cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt.
Còn chưa dậy sao?
Trong lòng Diệc Thanh Thanh thoáng có chút mất mát, nhưng mà rất nhanh cô đến bếp nấu cơm, nhưng mà không quên mở cửa sổ ra, như vậy cửa phòng đối diện mở ra cô có thể phát hiện được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận