Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 198: Cầu vồng

Kỹ năng trù nghệ đã tăng tới cấp 2-82%, kỹ năng thi đại học cũng đạt tới cấp 2-53%, ngoài ra kỹ năng chế nhang cũng tới cấp 1-50%.
Nỗ lực một chút, hoàn toàn có thể tăng kỹ năng trù nghệ tới cấp 3 trước cuối tháng, nhìn xem thăng cấp 3 có thể khen thưởng được bao nhiêu điểm đánh dấu.
Càng nỗ lực một chút, tăng một trong hai kỹ năng là kỹ năng may và chế nhang lên tới cấp 2 cũng không phải không có hi vọng.
Cảm giác gần đây thời tiết hơi lạnh, cô nên chuẩn bị áo khoác lông thỏ cho mình, cho nên lựa chọn nỗ lực tăng kỹ năng may, thời gian còn lại hôm nay vừa vặn đi tìm bà Hoa luyện việc may vá.
Bà Hoa chỉ có hơn cấp 2, dạy cô tới cấp 2 là gần xong.
Kỹ năng này tạm thời Diệc Thanh Thanh chỉ tính toán lên tới cấp 2, thăng cấp nhận điểm đánh dấu, mấy năm này làm quần áo, khâu vá hằng ngày cho mình đủ dùng là được.
Sau này vật tư dần phong phú, chính sách thả lỏng, cô cũng không cần tự mình làm quần áo, đến lúc đó tiệm quần áo cũng dần nhiều lên.
Tự mình làm tốn thời gian lại cố sức, còn không tốt cho mắt, không dưỡng sinh.
Tới trong hình thức dạy học kỹ năng may, ngồi trên giường đất với bà Hoa, may áo may vá, máy vá thành thạo trong lòng cũng nhanh chóng tĩnh tâm.
Cô là một người chịu được tĩnh mịch, rất nhẫn nại, rất chuyên chú.
Đây là tính cách đời trước nằm trên giường bệnh lâu ngày dưỡng thành.
Hiện giờ dùng để học tập, cũng rất dễ dàng chuyên tâm, làm ít công to.
Vừa học tập, học đến khi bụng sôi lên mới đi ra.
Đã tới gần chạng vạng, cô rời giường mở cửa, thì thấy cửa phòng đối diện mở rộng, Vân Cô Viễn ngồi ở bên trong cửa đọc sách.
Anh giống như vô số lần trước đây, ngồi ở chỗ đó an tĩnh lật sách, mình vừa mở cửa ra anh lập tức nhìn qua trước tiên, gật đầu với cô hoặc hơi mỉm cười.
Hồi tưởng lại sáng hôm nay mình lo được lo mất, vì liếc anh một cái mà làm việc ngu ngốc, Diệc Thanh Thanh không nhịn được nghĩ, có phải anh cũng vì liếc nhìn mình một cái mới luôn ngồi ở cửa hay không?
Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, đây là cảm giác được người ta nhớ thương.
Vân Cô Viễn nói chưa từng có người làm những chuyện này vì anh, sao cô không phải?
Vẻ mặt anh không đổi quan tâm, đối với cô mà nói cũng là một loại cứu rỗi.
Hai bọn họ bản chất là giống nhau, đều là người thiếu tình yêu.
Diệc Thanh Thanh mới tĩnh tâm lại xong, tuy khi đối mặt với anh vẫn có chút thẹn thùng, nhưng vẫn dựa theo ý nghĩ của mình, cầm ghế con anh đưa cho mình ra, cũng ngồi ở cửa chống cằm nhìn anh.
Còn không phải là nhìn chằm chằm sao?
Cô cũng biết!
Vừa vặn nhân cơ hội nhìn thật kỹ những chỗ lúc trước không nghiêm túc nhìn kỹ!
Oa, lông mi của anh thật dài!
Đôi mắt của anh thật đen!
Lông mày cũng rất đậm!
Ồ, còn có một nốt ruồi lệ, quá đẹp.
Cằm dưới quả thực là hoàn mỹ!
Xương quai xanh cũng rất đẹp!

Lần đầu tiên khi nâng mắt nhìn cô, chạm vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Vân Cô Viễn vô cùng vui sướng, cô biết mình thích nhìn cô.
Cho nên mỗi khi cô liếc mắt nhìn anh nhiều một cái, anh luôn cảm thấy đó là cô để ý mình.
Lần thứ hai khi nâng mắt nhìn cô, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm mình, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, trong lòng vẫn vui sướng, chẳng qua vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Lần thứ ba, lần thứ tư, cuối cùng anh cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, đỏ thắm chỗ vành tai lan tràn ra, ngón tay cầm sách cũng cuộn tròn lại, mãi mà không lật thêm một tờ.
Từ lúc vành tai của anh ửng đỏ Diệc Thanh Thanh đã phát hiện ra.
Cô lập tức vui vẻ, hóa ra anh cũng biết thẹn thùng, ha ha, vậy thì cô không khách sáo.
So với mình giống y như cô vợ nhỏ thẹn thùng, cô càng thích nhìn người khác thẹn thùng.
Đặc biệt là người thường ngày lạnh lùng, vành tai đỏ bừng lên, ánh mắt trốn tránh, thật sự là quá đáng yêu, tương phản rõ nét như vậy không có một người phụ nữ nào có thể chịu được!
“Oa! Có cầu vồng!”
Tiền Lai Lai ở phòng bên cạnh chỉ không trung phía trên ngõ nhỏ.
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới rời mắt, chạy đến ngõ nhỏ, nhìn về phía Tiền Lai Lai chỉ.
Mưa dừng mây tan, cầu vồng như ẩn như hiện vô cùng lộng lẫy, giống như tâm trạng của cô hiện giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận