Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 203: Đây là chuyện không xảy ra trong sách

Sau này không biết Tiền Lai Lai nghe được bát quái ở đâu, nói là bệnh tình của Lư Tiên Tiến tái lại, lại đến trạm y tế mấy lần.
Có người hỏi thăm với bác sĩ, nói là vì lần đầu tiên sinh bệnh phát sốt chậm trễ lâu, cơ thể hao tổn hơi nghiêm trọng, để lại mầm bệnh, cơ thể trở nên yếu ớt hơn.
Đây là chuyện không xảy ra trong sách.
Chẳng trách mấy ngày nay không thấy anh ta đi tìm Cao Tiểu Hương và Vương Linh Linh, e rằng tình hình cơ thể có chút nằm ngoài dự kiến của anh ta.
Nếu thật sự là như vậy cũng chỉ có thể nói anh ta là tự mình hại mình, ban đầu khi sinh bệnh không vì sử dụng khổ nhục kế, cứng rắn lâu như vậy không đi khám bệnh, cũng không đến mức thành ra kết quả này.
Chuyện như phát sốt, cho dù là sốt nhẹ cũng không thể kéo dài.
Diệc Thanh Thanh nghe nói chuyện này, còn đặc biệt đi dặn dò Vân Cô Viễn: “Sau này sinh bệnh không thể một mình chịu đựng, kịp thời khám bệnh uống thuốc, chú ý cơ thể!”
“Được, sau này anh sinh bệnh, nhất định sẽ lập tức nói cho em.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
Một mình chịu đựng là vì không có ai có thể giúp anh, nên vẫn luôn chịu đựng.
Nhưng anh là người có lòng tham, có được ấm áp xong, thì không thích ứng được với cô đơn, cảm giác được cô chăm sóc thật sự quá tốt.
Diệc Thanh Thanh vừa định gật đầu khen ngợi anh, bỗng nhiên nghĩ ra được điểm không đúng:
“Tôi không phải là bác sĩ, nói cho tôi biết làm gì?”
“Anh cảm thấy em còn có tác dụng hơn bác sĩ.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đây là lời âu yếm đúng không?
Đúng không hử?
Gương mặt cô đỏ bừng lên, xoa eo nghiêm túc nói với anh: “Đồng chí Vân, anh thu liễm một chút, tôi còn chưa đồng ý…”
“Thanh Thanh, không phải đã nói gọi anh là A Viễn sao?” Lần đầu tiên Vân Cô Viễn cắt ngang lời Diệc Thanh Thanh nói.
Đột nhiên có chút hối hận ngày đó quá xúc động.
Đều tại người nào đó cởi cúc áo quá nhanh, còn cách gần như thế, bị mùi hương trên người anh làm cho choáng váng đầu óc.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh không phải người nói chuyện không giữ lời.
“Được, đồng chí… A Viễn, anh thu liễm một chút đi. Tuy tôi cũng thích anh, nhưng mà tôi còn chưa đồng ý ở bên anh đâu! Lời nói lúc trước vẫn còn tính!”
Những lời này nửa là vui đùa, nửa là nghiêm túc.
“Anh biết, Thanh Thanh, em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng không quấy nhiễu đến cuộc sống của em, nhưng em đừng từ chối anh thích em được không?” Vân Cô Viễn nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt tràn ngập nghiêm túc, giọng nói có chút khẩn cầu.
Lúc này đổi thành Diệc Thanh Thanh ngây dại, khí thế cũng mất đi hơn nửa: “Sao anh biết tôi không muốn anh quấy nhiễu cuộc sống của tôi?”
Vân Cô Viễn nói quá chính xác, không nói hoàn toàn đoán trúng ý nghĩ của cô, nhưng ít nhất cũng là nguyên nhân đầu tiên, nhưng mà không phải là sợ anh quấy nhiễu mình, mà là sợ mình không chống cự được.
Cô biết rất rõ lực hấp dẫn của Vân Cô Viễn đối với mình, từ sau ngày mưa, cô càng ngày càng có xu thế phát triển yêu đương vào não tàn.
Cô thích Vân Cô Viễn, có khả năng không chỉ là nói miệng một chút.
Nhưng lý trí của cô vẫn còn đó, biết cứ tiếp tục như vậy kế hoạch của mình sẽ đi ngược lại.
Thích thì thích, nhưng cô vẫn sẽ giữ đúng ý nghĩ lúc trước.
Cô mới 17, Vân Cô Viễn cũng chỉ mới 18, nơi này chỉ là chỗ dừng lại ngắn ngủi trong cuộc đời của bọn họ, cho dù là cô hay Vân Cô Viễn, sau này đều không ở lại nơi này.
Giống như yếu sớm thời cấp 3 trong kiếp trước, khó có thể từ đồng phục đến váy cưới, cho dù có, giữa hai người cũng làm rất nhiều thỏa hiệp vì đối phương, từng có rất nhiều lúc gian nan.
Biến số trong tương lai quá lớn, nếu Diệc Thanh Thanh là người hưởng thụ quá trình yêu đương không so đo kết quả như Lý Mộng Tuyết, cô chắc chắn sẽ không so đo chuyện này.
Nhưng cô không muốn tiêu hao tình cảm và tâm lực vào tình yêu không có kết quả, cho nên cần phải có lý trí.
Hơn nữa hệ thống đánh dấu tồn tại, chuyện kỹ năng học tập cần tốn rất nhiều tinh lực, tình hình hiện giờ quá phong bế, nguồn gốc kỹ năng của cô không tiện giải thích, cách làm tốt nhất là duy tri khoảng cách với người khác, đừng để người ta hiểu biết quá nhiều về cô, đặc biệt là phương diện năng lực.
Huống hồ nếu mẹ cô biết cô xuống nông thôn năm đầu tiên đã tìm đối tượng, e rằng sẽ bị tức chết.
Cho nên xúc động qua đi, mấy ngày nay Diệc Thanh Thanh lại tỉnh táo lại, lý trí chiếm thượng phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận