Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 206: Chụp ảnh

Trong cuốn sách màu vàng:
[Bảy chiếc xe đạp cùng xuất hiện trên con đường đất ở vùng nông thôn, giá trị nhan sắc còn là tuấn nam mỹ nữ, còn có phong cách hơn người ta kết hôn.
Lý Mộng Tuyết nghĩ, nếu có máy ảnh chụp một bức cho bọn họ thì tốt!
Nhiều năm về sau xem lại, thì tốt biết mấy!
Không phải sau này lưu hành khoe ảnh chụp cha mẹ mình thời trẻ sao?
Hiện giờ bọn họ đều đang ở độ tuổi như hoa, không chụp ảnh kỷ niệm đúng là đáng tiếc.
Đến lúc đó con nhà mình lại không có ảnh chụp của mình khi trẻ để khoe!
Trong không gian siêu thị của cô cũng không có máy ảnh, cho dù có cô cũng không dám lấy ra ngoài.
Hơn nữa không biết ở huyện thành có tiệm chụp ảnh hay không?]
Diệc Thanh Thanh đã dưỡng thành nhất tâm nhị dụng, xem nội dung trong cuốn sách màu vàng cũng không chậm trễ mình đạp xe.
Nhìn thấy Lý Mộng Tuyết nghĩ tới chuyện chụp ảnh, trong lòng cô cũng xao động, không chỉ giữ lại làm lưu niệm, đến lúc đó cũng có thể gửi một bức về nhà.
Lúc này Lý Mộng Tuyết đã mở miệng nói ra: “Huyện thành chúng ta có tiệm chụp ảnh không? Chúng ta cùng đi chụp ảnh chung đi!”
“Không có, hình như tôi chưa từng thấy.” Tiền Lai Lai nói.
“Có, rẽ phải chỗ cửa hàng quốc doanh đi 180 mét là có hẻm nhỏ, bên trong có tiệm chụp ảnh công nông binh Thiết Lĩnh, có khi còn phái người đến bến xe chụp ảnh đầu đường.” Diệc Thanh Thanh nói.
Vì đánh dấu, cô xem như thăm dò rõ ràng ở huyện Thiết Lĩnh này, thậm chí còn biết rõ hơn huyện Nam Bình.
Bởi vì lúc trước bận rộn xuống nông thôn, cô chỉ đạo đơn giản một lần ở huyện Nam Bình.
Tiệm chụp ảnh quốc doanh kia không ở đoạn đường chính nhiều cửa hàng, còn ở trong một ngõ nhỏ, trong tiệm chỉ có một thợ chụp ảnh, bình thường chỉ sau hai giờ chiều mới mở cửa.
Thời gian còn lại đều bên sạp chụp ảnh lưu động ở bến xe, còn rất hot, mỗi năm khi việc nhà nông nhàn rỗi sẽ tới mỗi công xã, mỗi đại đội một lần.
Ngày bọn họ xuống nông thôn đến bến xe cũng đã buổi chiều, nên không thấy được sạp chụp ảnh lưu động.
Thường ngày nghỉ đi dạo phố mua đồ cũng phần lớn là buổi sáng, không đến bên đó, thật sự không phát hiện ra được.
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn là vì muốn tìm địa điểm đánh dấu, không chỉ lượn qua bến xe, còn đạp xe lượn hết phố hẻm lớn nhỏ ở huyện Thiết Lĩnh một lần cho nên biết tương đối rõ ràng.
“Vậy thì tốt quá, ngày mai chúng ta đến huyện thành chụp ảnh đi, sau này hồi tưởng lại cũng là kỷ niệm, đến sạp lưu động chỗ bến xe.” Lý Mộng Tuyết vui sướng nói, đây là ngoại cảnh miễn phí mà!
“Được, anh muốn ảnh chụp chung với em!” Trịnh Hiểu Long nói, có đôi tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt nào không muốn có ảnh chụp chung?
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn cũng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra liếc mắt nhìn nhau một cái, cười ăn ý.
Vương Linh Linh cũng chờ mong nói: “Tôi muốn chụp ảnh chung với các cô, sau đó gửi về nhà giới thiệu tổ hợp bốn đóa Kim Hoa với cha mẹ tôi!”
Chỉ có Tiền Lai Lai nhạy bén phát hiện điểm kỳ lạ, vội hỏi: “Tôi bảo này, vì sao không chụp luôn hôm nay, mà phải ngày mai?”
Lý Mộng Tuyết thản nhiên nói:
“Đương nhiên là vì chụp ảnh phải trang điểm một lát, có phải ngày hôm qua các cô chưa gội đầu hay không? Hơn nữa chuyện này là tạm thời nảy lòng tham, quần áo này, giày này, đều cần chuẩn bị một chút, muốn chụp ảnh, đương nhiên phải thật xinh đẹp!”
Tiền Lai Lai vươn một tay ra sờ bím tóc to của mình nói: “Không gội đầu, chụp ảnh còn có thể nhìn ra được ư? Không phải đều đen thui sao?”
Diệc Thanh Thanh bật cười.
Điều đó không có gì sai, những bức ảnh theo nghệ thuật pixel và đen trắng của thời đại này giống như những bộ lọc tích hợp sẵn, nếu một ngày không gội đầu thì không thể phân biệt được.
Lý Mộng Tuyết: “…”
Cô ấy quên mất, hình như niên đại này còn không có ảnh chụp màu sắc rực rỡ, ảnh chụp trắng đen, tóc có bết hay không cũng không thấy rõ lắm, chỉ cần tóc mái không có một sợi bết, thì không nhìn ra được.
Quần áo thay hay không hình như cũng không có vấn đề gì, cũng chỉ có ba màu đen trắng xám, mấy bọn họ đều mặc thuần một màu, chụp ra cũng không khác gì nhau.
Nhưng mà cô ấy không cần mặt mũi sao?
Lý Mộng Tuyết mạnh miệng nói: “Chụp chụp chụp, hôm nay sẽ chụp, muốn xấu mọi người cùng nhau xấu!”
“Đâu có, người ta rất đẹp mà! Ha ha!” Tiền Lai Lai nói.
Tuy diện mạo của cô ấy có khả năng kéo thấp mức độ bình quân của bốn đóa Kim Hoa, nhưng khí thế không thể thua!

Bạn cần đăng nhập để bình luận