Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 211: Công việc?

Chụp ảnh xong, đám Diệc Thanh Thanh tách ra bận rộn việc của mình.
Vẫn hẹn nhau giữa trưa gặp mặt ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, buổi sáng bận xong có thể ăn cơm cùng nhau, không bận xong thì tự mình hẹn thời gian.
Đợi tách ra với mọi người, Diệc Thanh Thanh vẫn đến bưu cục trước.
Quả nhiên lại có túi đồ gửi cho cô.
Diệc Thanh Thanh ước lượng một lát, rất nhẹ, ấn lên còn mềm mại, cô đoán là quần áo.
Đến bên ngoài bưu cục, ngồi ở chỗ cũ mở túi ra, bên trong là một chiếc áo lông hở cổ dệt kim màu vàng nhạt, rất chắc chắn, áo khoác mùa thu, hay là mặc trong mùa đông đều được.
Trên áo còn có hai tờ giấy.
Cô mở ra xem.
“Thanh Thanh, sao con lại gửi thịt về cho cha mẹ?
Mẹ nói với con, con đừng phồng má giả làm người mập, vì gửi ít đồ cho trong nhà mà để mình đói bụng không ăn ít thịt nào!
Con ở nông thôn làm culi, không ăn ngon sao được?
Lên núi trùng hợp bắt được con thỏ một lần, còn có thể có nhiều lần sao?
Mẹ rất vui khi con nghĩ tới cha mẹ, nhưng cha mẹ cũng rất lo lắng cho con, con đừng gửi mấy thứ này về nhà nữa, cha mẹ rất tốt, không cần con nhọc lòng.
Không lâu nữa bên con sẽ thu hoạch vụ thu đúng không? Mẹ nghe người ta nói, thu hoạch vụ thu sẽ rất mệt, con cần bổ sung chút dinh dưỡng trước, gửi cho con phiếu thịt, kẹp ở trong áo đừng làm rơi!
Khi làm việc cũng đừng cố hết sức, nên quan tâm tới sức khỏe của mình.
Lần này không có nhiều đồ lắm, đều gửi hết luôn, áo lông là mới, gần đây trong nhà xảy ra chuyện, vốn định làm chiếc quần cho con nhưng không kịp, tháng sau mẹ gửi cho con.
Người nhà của chị dâu cũ con tới nhà gây sự mỗi ngày, cho rằng bọn mẹ sẽ e ngại thanh danh, nhịn xuống chuyện Lưu Mỹ Lệ. Nhưng mà mẹ không phải là người ăn chay, làm chuyện trái lương tâm là bọn họ, mẹ không sợ mất mặt, nên dứt khoát kéo bọn họ nói chuyện chấn động kia ra ở khu người nhà.
Tốt xấu gì nhà của chúng ta cũng ở khu người nhà lâu năm, so với Lưu gia bọn họ chúng ta mới là người đông thế mạnh, chuyện này còn cần phải nghĩ sao?
Người này ấy à, chỉ cần vứt bỏ mặt mũi, có chuyện gì không làm được?
Khi Lưu Mỹ Lệ mang thai quá đáng như thế, cho rằng chúng ta đều sợ cô ta, lúc này để cô ta về nhà mình đi, xem cha mẹ trọng nam khinh nữ của cô ta sẽ đối đãi với con gái ly hôn như cô ta thế nào.
Nhưng mà chuyện này không liên quan tới nhà chúng ta.
Anh trai con ấy à, trước đây đều nghĩ người nào cũng là người tốt, vì không cô phụ người ta, bản thân đều có thể chịu ấm ức, theo mẹ nghĩ chính là kẻ ngốc.
Sau chuyện này, mẹ và cha con phải nghĩ lại vấn đề giáo dục đối với con và anh trai con.
Cuối cùng phát hiện cha mẹ luôn dạy các con mọi thứ tốt đẹp, dưỡng hai con quá ngoan.
Mỗi người đều thích bé ngoan, nhưng bé ngoan không biết lòng người hiểm ác, đâu thể đối mặt với đám người không có ý tốt, còn phải giáo dục lại mới được.
Lần này xảy ra chuyện, vì rèn luyện năng lực của anh trai con, ngoại trừ giúp thằng bé đuổi Lưu Mỹ Lệ đi, những chuyện khác mẹ và cha con không quản, để thằng bé tự mình nghĩ cách, tự mình xử lý.
Hiện giờ anh trai con không có vợ, còn có một đứa con gái trong tã lót cần nuôi, công việc cũng không thể bỏ, rối ren suy sụp mấy ngày. Nhưng mà vì con gái, cũng coi như trưởng thành hơn với mắt thường có thể thấy.
Còn biết bỏ tiền thuê người ban ngày giúp chăm sóc Tiểu Tuệ, còn tìm mẹ trước tiên giúp hỏi thăm phẩm hạnh người nọ, lại để người ta tới làm thử hai ngày khảo nghiệm rồi quyết định.
Xem ra đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Hiện giờ phải trả tiền lương cho người trông trẻ, còn mua đồ ăn cho Tiểu Tuệ, chút tiền lương đó của thằng bé đâu đủ dùng?
Vì chuyển lên làm chính thức tiền lương tăng lên, công việc cũng càng để bụng hơn.
Bên anh trai con cha mẹ có thể chăm sóc, nhưng mà con gái đáng thương của mẹ, cách xa như vậy mẹ thật sự sợ con quá thiện lương ở nông thôn bị người ta bắt nạt.
Tuy con gửi thư về nói mình sống rất tốt, nhưng con người đâu có khả năng luôn xuôi gió xuôi nước?
Con chắc chắn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, trưởng thành đều phải trả giá lớn, vừa nghe con nói con có thể làm được rất nhiều việc, trong đầu mẹ đều là dáng vẻ con chịu ấm ức khóc oa oa, trái tim mẹ quá đau.
Dù sao hiện giờ mục đích rèn luyện anh trai con cũng đã đạt được.
Ăn tết năm nay con trở về tiếp nhận công việc của mẹ, sau đó mẹ về nhà giúp đỡ chăm sóc Tiểu Tuệ, tránh cho mẹ vẫn luôn kinh hồn táng đảm.
Được rồi, đã viết đủ, vẫn quy củ cũ, con biết mà!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận