Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 217: Âm đức

Tay gấp giấy của Diệc Thanh Thanh cứng đờ, có ý gì?
Đồ dùng ở nhà tang lễ này còn có không đạt tiêu chuẩn chất lượng sao?
Không đạt tiêu chuẩn chất lượng, người chết còn có thể trả hàng à?
Cô cảm thấy dường như mình ngửi được hơi thở có chút không bình thường.
Diệc Thanh Thanh nuốt nước bọt: “Bạch sư phụ, cô từng thấy người chết trả hàng ư?”
“Chưa từng thấy.” Bạch sư phụ nói.
“Vậy cô dọa tôi sợ như vậy làm gì, tôi còn tưởng rằng…”
Diệc Thanh Thanh còn chưa nói hết câu, thì nghe Bạch sư phụ nói:
“Người quỷ khác đường, bình thường người chết không trực tiếp tìm cô trả hàng, mà ở lúc cô bất tri bất giác, sẽ lấy lại khoản bồi thường từ trên người cô.”
“Cái, cái gì?” Diệc Thanh Thanh càng nghe càng cảm thấy sợ hãi.
Giọng điệu của Bạch sư phụ lạnh nhạt:
“Ý chỉnh là gấp cẩn thận, gấp không đạt tiêu chuẩn thì không thể bán, nếu không bán sẽ tổn hại âm đức, đợi sau này cô đi xuống sẽ biết. Tôi làm nghề này, phải ghi nhớ những lời đó trong lòng, không thể qua loa!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Không, cô không phải làm nghề này, cô chỉ muốn xếp mấy người giấy sống chơi thôi.
Hơn nữa với giá thị trường hiện giờ, cũng không dám làm kinh doanh ngành này, sẽ bị người ta nói là phong kiến mê tín.
Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua Bạch sư phụ, thử nói: “Bạch sư phụ, hiện giờ đều cấm làm mấy thứ này, cô biết không?”
Bạch sư phụ: “…”
Cô ấy không nói gì, giống như mình là người giấy không nghe thấy lời Diệc Thanh Thanh nói.
Được rồi, Diệc Thanh Thanh hiểu rõ, đây là đề tài ngoài xếp giấy.
Vậy cô đổi cách hỏi khác:
“Bạch sư phụ, kim nguyên bảo này điểm linh xong sẽ thế nào? Có thể làm cho tôi xem không? Như vậy tôi cũng có thể có nhiều động lực hơn.”
Đây là đề tài liên quan tới dạy học, Bạch sư phụ không có gì không đồng ý.
Lập tức cầm một tờ giấy vàng: “Nhìn kỹ.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm tay Bạch sư phụ.
Cùng là phương pháp và bước đi xếp nguyên bảo, nhưng lúc này có khác biệt rất lớn với khi cô ấy dạy mình xếp lần đầu.
Không ở động tác mà ở cảm giác, hay là thế.
Rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả rõ ràng.
Nhưng mà mười ngón tay của cô ấy tung bay, mỗi một động tác Diệc Thanh Thanh đều có thể phát hiện giấy vàng kia càng ngày càng có khuynh hướng cảm xúc, thậm chí tỏa ra tia sáng vàng.
Động tác cuối cùng kết thúc, trên trán Bạch sư phụ xuất hiện mồ hôi mỏng, tia sáng thu liễm lại, toàn bộ khuynh hướng cảm xúc giấy và nếp gấp của kim nguyên bảo đều biến mất.
Thay vào đó là khuynh hướng cảm xúc vàng giống như vàng hình con cá trong tráp của mình.
Bạch sư phụ ném kim nguyên bảo tới bên cô, Diệc Thanh Thanh luống cuống tay chân nhận lấy.
Cảm giác vào tay giống với vàng, nặng trĩu, quá thần kỳ.
Đôi tay này, chẳng phải có thể gấp ra núi vàng núi bạc cho mình sao?
Chỉ cần không để nước ngâm, hay là dùng lửa lớn thiêu, hoàn toàn không khác gì vàng thật lắm.
Tư duy của Diệc Thanh Thanh phát tán:
“Bạch sư phụ, như vậy có phải tay nghề của mình đủ tốt, có thể trực tiếp xếp ra một đống nhà cho mình hay không? Quần áo trang sức có phải cũng có thể dùng tay xếp ra đúng không? Còn có thể tự mình xếp sủng vật nhỏ nghe lời, ví dụ như gấu trúc chẳng hạn? Tôi muốn xem!”
Tay Bạch sư phụ run rẩy một lát:
“Dùng thủ pháp điểm linh xếp giấy sẽ thương tổn tinh thần, hơn nữa cần dùng một lần là hoàn thành, cho nên thứ càng lớn càng khó. Hơn nữa xếp nhà cho người sống ở mà cô nói, mệt chết tôi tôi cũng không xếp ra. Quần áo trang sức thì có thể, còn sủng vật nhỏ, không khác người giấy lắm, cũng có thể làm được, bản thân nỗ lực lên, đừng luôn dựa dẫm vào sư phụ. Còn nữa, điểm linh lam ra tác phẩm tự dùng thì được, không thể lấy hàng kém thay hàng tốt, đi mua bán vật thật, ví dụ như kim nguyên bảo, sẽ…”
“Biết rồi ạ, sẽ tổn hại âm đức!” Diệc Thanh Thanh hiểu rõ.
Không thể làm chuyện xấu, tổn hại âm đức thì không nói, chỉ sợ công đức cũng không có phần cô.
“Đương nhiên, chỉ cần cô biết rõ là tác phẩm xếp giấy, thì có thể tùy cô ra giá. Dù sao điểm linh làm ra kim nguyên bảo đốt cho tổ tiên, một cái có thể so được với một ngọn núi vàng, là đồng tiền mạnh hiếm có chân chính.”
Diệc Thanh Thanh mới quyết định thành thật, cho dù tương lai học xong điểm linh, cũng không dựa vào xếp giấy kiếm tiền, kết quả Bạch sư phụ lại nói một câu như vậy với cô.
Đây là xúi giục cô chào giá trên trời sao?
Hơn nữa: “Tác phẩm xếp giấy lợi hại như vậy, thực ra vẫn là đốt cho người chết sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận