Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 231: Thông minh

Đợi cô ăn cơm xong, đồng chí Vân ở phía đối diện còn chưa trở về.
Xem ra anh thực sự bận việc gì đó, nếu không đã không thức khuya dậy sớm như vậy.
Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt phía đối diện, xoay người vào nhà tiếp tục bận việc.
Cá chạch cơ bản đã nguội, Diệc Thanh Thanh nếm thử một miếng, thơm ngon hơi cay, nhai một lát rất ngon, đặc biệt có mùi vị!
Hoàn mỹ!
Rút giấy dầu ra, cô cắt thành từng tờ nhỏ, trong mỗi tờ gói một miếng cá chạch rán nhỏ, gấp lại chỉnh tề.
Mỗi bọc nhỏ to cỡ bàn tay, tương đương với dải cay 5 hào một túi ở đời sau.
Dựa theo số lượng đám nhóc hôm nay, chuẩn bị cho mỗi đứa nhóc một bọc.
Gói xong cho đám nhỏ, Diệc Thanh Thanh chia một nửa đống còn lại cho vào không gian tùy thân, nửa này là cô để lại cho mình, đến lúc đó gửi về nhà cũng lấy từ chỗ này, đương nhiên có khả năng sau này sẽ càng nhiều hơn.
Dù sao cô bỏ không ít dầu và gia vị, cũng tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, cá chạch này thực sự quá khó xử lý.
Dư lại cô cầm lấy một tờ giấy dầu hơi to ra gói một gói, đợi lát nữa đưa cho Vân Cô Viễn.
Còn lại một chút Diệc Thanh Thanh vô cùng keo kiệt chia giấy dầu thành mấy tờ giấy nhỏ.
Bên trong giấy dầu nhỏ gói hai miếng cá chạch, cho Mộng Tuyết, Lai Lai và Linh Linh nếm thử, tốt xấu gì cũng là chị em tốt của mình, nguyên liệu như vậy cũng không phải khó kiếm.
Cô làm ra đồ ăn còn tính tươi mới chia sẻ với bọn họ, cũng không khiến bọn họ cảm thấy có gánh nặng.
Giấy dầu nhỏ dư lại không cần gói cẩn thận, chính là cuốn ba miếng cá chạch, dù sao vẫn còn hai vị, thường ngày làm gì cũng có nhau, quan hệ bình thường nhưng cũng không thể bỏ qua bọn họ, chia cho một ít là được.
Sau khi gói xong thì cất đồ cho đám nhỏ vào không gian tùy thân trước, còn lại thì cho vào giỏ tre nhỏ, đưa cho mỗi người.
Đầu tiên là phòng Vương Linh Linh bên phải.
Sau khi Vương Linh Linh mở cửa ra, nhận lấy giấy dầu nhỏ nói: “Đây là gì thế?”
“Cá chạch, cho các cô nếm thử mùi vị.” Diệc Thanh Thanh nói: “Tôi đến nhà tiếp theo đây.”
Vương Linh Linh mở giấy dầu nhỏ ra, tò mò nhìn miếng cá đen tuyền: “Thơm quá!”
Cửa phòng Tiền Lai Lai không cần gõ, vốn hơi khép hờ.
Trần Chí Hòa và Trịnh Hiểu Long ở đối diện thì ngồi xổm ở cửa, d Tô Hiểu đưa cho bọn họ:
“Đồ ăn.”
Sau đó gọi: “Lai Lai!”
Tiền Lai Lai chạy vèo ra, Diệc Thanh Thanh cũng đưa cho cô ấy một cái: “Làm cá chạch rán, nếm thử!”
“Vừa rồi cô nấu món này ư?” Tiền Lai Lai ngửi mùi qua lớp giấy dầu, là hương vị quen thuộc vừa rồi.
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Làm một ít, cho các cô nếm thử.”
“Ăn rất ngon!” Vương Linh Linh cắn nửa miếng cá chạch chạy tới: “Lai Lai cô nếm thử đi, vừa mềm vừa cay, ăn với cơm sẽ rất ngon, đáng tiếc tôi đã ăn cơm rồi.”
Khi hai bọn họ đứng cùng nhau ăn, Diệc Thanh Thanh đi gõ cửa phòng Lý Mộng Tuyết.
Gõ ba cái, nhìn nội dung trong cuốn sách màu vàng, miêu tả Lý Mộng Tuyết bắt đầu dậy xong thì an tĩnh đợi.
Không lâu sau cửa mở ra.
“Hửm? Thanh Thanh?” Lý Mộng Tuyết cảm thấy rất hiếm lạ, bình thường cô ấy trốn trong không gian lâu, sẽ đến gõ cửa chỉ có Trịnh Hiểu Long mà thôi.
Diệc Thanh Thanh đưa gói nhỏ cho cô ấy: “Cho cô, lát nữa làm đồ ăn vặt.”
Lý Mộng Tuyết thấy những người khác đều có, thì nhận lấy: “Cảm ơn!”
Mở ra nhìn, Lý Mộng Tuyết kinh ngạc nói: “Đây là cá chạch sao?”
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Bắt được ở đầm lau sậy.”
“Cô còn dám bắt cá chạch ư?” Lý Mộng Tuyết tiếp tục kinh ngạc, cô nhớ rõ Diệc Thanh Thanh cũng giống như cô, khi bắt sâu ngoài ruộng đều cảm thấy ghê tởm muốn chết!
“Không dám, tôi đổi với đám nhóc trong đội, bình thường mấy đứa bé đều bắt nướng ăn, còn nói không ngon lắm, vừa vặn tôi biết cách nấu.” Diệc Thanh Thanh nói.
Chuyện này không có gì phải giấu.
“Thông minh!” Lý Mộng Tuyết cảm thán.
Thực ra cô ấy cũng thèm đồ ăn thiên nhiên ở niên đại này, nhưng mà không có năng lực đi kiếm, không nghĩ tới có thể làm như vậy.
Nhưng mà cho dù bắt được tới tay, cô ấy cũng không làm ra được mùi vị này.
Lại đỏ mắt tay nghề của Diệc Thanh Thanh.
Mấy người vây quanh ở đây ăn cá chạch, số lượng đều như nhau.
Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa nhìn thấy mình chỉ có ba miếng vô cùng đáng thương, lại nhìn đám Lý Mộng Tuyết số lượng hơn mình lên án:
“Vì sao chúng tôi lại ít hơn mấy cô ấy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận