Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 237: Quá xinh gái!

“Thủ pháp bắn tên của Thanh Thanh thật chuẩn!” Vân Cô Viễn khích lệ nói.
Xem ra lúc trước khi thử cung, bắn mũi tên trên cửa là ngượng tay.
Cô như vậy anh chưa từng thấy, đặc biệt mê người.
“Chị Diệc, chị là chị của em, chị gái của em, vậy mà chị còn biết dùng cung, còn bắn chuẩn như vậy, quá xinh đẹp, đúng là tuyệt phối với anh Vân của em. Con gà này có thể bị hai người bắn chết, chết đáng giá! Có hai người, chẳng phải gà thỏ sau núi sẽ bị bắt dễ như trở bàn tay sao?”
Cao Bắc Trụ xách con gà kích động nói, còn kích động hơn Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn.
Quả nhiên là ánh mắt của anh Vân quá độc đáo mới xuống nông thôn không bao lâu đã phát hiện được bảo bối che giấu kỹ như thế, người nào có thể nghĩ tới một thanh niên trí thức nữ trông xinh xắn còn là người bắn tên giỏi?
Quá xinh gái!
Cậu ta quyết định, sau này cũng phải tìm người vợ xinh đẹp như thế, dẫn ra ngoài rất có mặt mũi!
Hiện giờ Diệc Thanh Thanh đã biết rõ ánh mắt của cậu ta là sùng bái, đợt sùng bái thứ hai ngày hôm nay cô tiếp nhận rất tốt đẹp, không khách sáo nói:
“Chị Diệc là được, không cần gọi là chị gái, chị còn biết nhiều thứ lắm, đừng quá kinh ngạc!”
“Thanh Thanh còn biết những gì?” Vân Cô Viễn vô cùng tò mò.
Anh cảm thấy Thanh Thanh của anh đúng là giỏi mọi mặt, mỗi một mặt đều khiến anh tán thưởng còn kinh ngạc vui mừng.
Diệc Thanh Thanh cười thần bí: “Không nói cho anh!”
Đương nhiên là không thể nói, chỉ có kỹ năng săn thú và trù nghệ thành quả tạm thời không có đột phá lớn cô mới dám lộ ra, không cần lo lắng tiến bộ vượt bậc sẽ khiến người ta hoài nghi, những kỹ năng khác sau này hãy nói.
“Được.” Trong mắt trong tim Vân Cô Viễn đều là dáng vẻ lúm đồng tiền như hoa của cô, ngọt tới tận đáy lòng.
Cao Bắc Trụ nhìn hai người này, đột nhiên cảm nhận được lạc thú khi có đối tượng mà cha mẹ cậu ta nói.

“Con gà này là chúng ta cùng nhau bắt được, không bằng mang về hầm cùng nhau ăn. Lần trước sau cơn mưa anh nhặt được ít nấm ở trong núi, vừa vặn có thể cùng nấu, em nếm thử tay nghề của anh xem có thụt lùi không.” Về chuyện xử lý con gà kia, Vân Cô Viễn đề nghị.
“Được.” Diệc Thanh Thanh lén liếc mắt nhìn anh một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô vẫn luôn tin tưởng tay nghề của đồng chí Vân.
Hơn nữa nói là nếm thử tay nghề của anh, nhưng mà tay nghề của anh còn ổn định hơn cả máy in, sao có thể thụt lùi?
Còn không phải là muốn cùng ăn cơm với mình sao?
Hiện giờ Diệc Thanh Thanh đã biết rất rõ tâm tư của đồng chí Vân.
“Có phần của em không?” Cao Bắc Trụ phát hiện, từ sau khi chị Diệc xuất hiện, cậu ta giống y như vô hình ở trong mắt anh Vân của anh ta.
Vân Cô Viễn khẽ liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Cao Bắc Trụ: “…”
Đã rõ.
“Ai da, có lẽ mẹ em đã gọi em về nhà ăn cơm, em đi trước đây.” Cao Bắc Trụ nhanh chóng chạy đi.
“…” Diệc Thanh Thanh nhìn anh ta như vậy: “Sao em cảm thấy cậu ấy nhìn có vẻ đáng yêu hơn trước nhỉ?”
“Cậu ấy gọi anh một tiếng anh Van, anh phải dạy cậu ấy trưởng thành hơn chút.” Vân Cô Viễn nhìn thoáng qua củi lửa trong sọt của Diệc Thanh Thanh: “Đừng để ý tới cậu ấy, lúc này em định trở về ư?”
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Nếu không phải nửa đường nghe thấy tiếng gà gáy, lúc này em đã đi trở về.”
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía con gà chết kia, nhìn nhau cười.
“Vậy chúng ta trở về nấu cơm đi.” Những lời này vang lên, Vân Cô Viễn đề đang hồi tưởng lại dư vị trong lòng.
Luôn cảm thấy vô cùng ấm áp, có cảm giác người nhà.
Hai người cùng nhau đi xuống chân núi, đi không lâu thì gặp Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh kết bạn đi kiếm củi.
Thấy Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn, nhìn thấy trong sọt hai bọn họ đầy củi mà vẫn thẳng thắt lưng, thì vô cùng bội phục bọn họ.
“Hai người đúng là khỏe.” Những lời này của Tiền Lai Lai là thật lòng, không có ý châm chọc.
Hai người kia đều khỏe như vậy, ở chung với nhau thì cuộc sống không kém được, nhìn thôi đã cảm thấy an ổn.
“Các cô cũng đã rất khỏe!”
Nếu không phải đánh dấu ra thuốc tăng lực từ trên người Vân Cô Viễn, có khả năng Diệc Thanh Thanh còn không khỏe bằng bọn họ!
Tuy mỗi người đều chỉ gánh nửa sọt củi, nhưng chỗ dư lại cũng không để không, còn dùng cỏ khô lấp đầy.
Lượng sức mà làm, lại dốc hết toàn lực, bọn họ nỗ lực để sống như vậy chính là cảnh đẹp nhất trong thời đại hiện giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận