Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 251: Khen

Ở trong mắt bọn họ, mì sợi đều là bột mì trắng làm ra, chuyện này là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Ngay cả đại đội trưởng Triệu Hữu Điền và kế toán trong thôn đều không dám tin, lương thực là hai bọn họ sắp xếp, có gì mà bọn họ không rõ?
Tuy là có bột mì trắng, nhưng chút bột mì trắng này lấy ra nấu mì, không đủ cho người cả thôn ăn.
Vì thế gần hết giờ mọi người đều liên tục nhìn xung quanh nhà ăn tập thể, tiếng còi tan làm vừa vang lên thì cất bước chạy như điên.
Nhìn bên trong nồi, trong trắng lộ hồng, từng khúc mì, đúng là mì sợi!
Bột mì cao lương làm mì sợi!
Mọi người kinh ngạc đến mức rớt cằm đều không khoa trương!
“Đây là mì sợi dùng bột mì trắng bọc bột mì cao lương làm ra, làm rất lao lực, thanh niên trí thức Tiểu Diệc đã nghĩ ra cách làm món này, gọi là mì cắt khúc, rất hiếm lạ!” Thím Quế Hoa giới thiệu.
“Mau xếp hàng thôi! Tôi cũng nếm thử mì cắt khúc này!” Có người nhìn xong nhanh chóng chạy đi xếp hàng, quan tâm nó là mì sợi làm từ bột gì làm gì, chỉ cần là mì sợi thì chính là ăn ngon!
Vừa no bụng vừa dễ nuốt, thêm rau dại nấm ăn ngon hơn nhiều.
Diệc Thanh Thanh gắp một đũa mì cho xã viên trước mặt mình.
“Cho tôi thêm chút nữa đi!”
Người này cầm một bát to, nói đúng ra là tất cả mọi người tới lấy cơm, đều cầm bát siêu to, bát to như vậy mà có chút mì thì đúng là chênh lệch hơi quá.
Nhưng mà mọi người đều cầm bát to, nếu người này nhiều hơn chút, chỉ sợ người phía sau sẽ không có cơm ăn.
Diệc Thanh Thanh xem như cảm nhận được tâm thái run rẩy của mấy dì trong nhà ăn kiếp trước, hoàn toàn là vì lo lắng múc nhiều cho người trước, người sau không còn gì để ăn.
Nhưng mà múc một muỗng không nhiều lắm thì thôi, còn run tay khiến đồ ăn trong muỗng sắp vào bát rơi ra một ít, thật sự khiến người ta hết nói nổi.
Cho nên mỗi lần Diệc Thanh Thanh thường gắp hai đũa, một chiếc đũa kẹp ít một chút, cũng cố gắng không kẹp một đũa đầy, sau đó lại cảm thấy quá nhiều run một ít rơi ra.
Đội ngũ trước nồi của Diệc Thanh Thanh bùng nổ trước nay chưa từng có.
Nếu không phải mỗi lần cô đều phân thành hai đũa kẹp, tốc độ chậm hơn một chút, người phía sau sợ làm chậm đến lượt mình thì không còn, e rằng đội ngũ bên cô sẽ càng dài hơn.
Có người múc được mì, bưng bát mì ăn một miếng ngay tại chỗ, sau đó đôi mắt sáng lên:
“Ăn quá ngon! Bột mì cao lương còn có thể ăn ngon như vậy sao?”
Người phía sau vừa nghe thấy thế, cũng không nhịn được nếm thử một miếng trước:
“Thật ngon! Tay nghề nấu ăn của thanh niên trí thức Tiểu Diệc đúng là tốt, đứng đầu phiếu đúng là chuẩn, bột mì cao lương nấu mì ăn còn ngon hơn cả bột mì trắng, còn có màu đỏ, đúng là nhìn thích ngay!”
Còn có người đang xếp hàng trong bát trống trơn nhìn thấy mấy người đã ăn thì nuốt nước bọt, hoặc kiễng chân nhìn nồi và bên bếp, nhìn xem còn bao lâu nữa mới tới lượt mình.
“Thoải mái!” Có người luyến tiếc ăn hết mì sợi, nên uống một ngụm nước lèo.
Có người không nhịn được nói: “Sau này được ăn như vậy thì tốt!”
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người đã được ăn mì.
“Mì này không dễ làm, vì làm mì này, hôm nay khiến chúng tôi mệt muốn chết. Bột mì cao lương này không tan ra, hoàn toàn là do chúng tôi cán chuẩn, cộng thêm không phải chỉ dùng cao lương làm, cho nên mọi người đều chậm rãi nhấm nháp đi, bữa mì cắt khúc kế tiếp không biết phải đợi tới khi nào!”
Thím Quế Hoa nói.
Vừa nghe những lời này mọi người thất vọng không ít:
“Hả? Vậy hay là hôm nào dạy chúng tôi đi, ngày lễ ngày tết tự chúng tôi nấu ở nhà cũng được!”
“Tôi và Đông Mai đã học xong, ngày mai muốn học thì tìm chúng tôi là được, đừng làm phiền thanh niên trí thức Tiểu Diệc, hôm nay cô ấy đã bỏ ra rất nhiều sức lực.” Thím Quế Hoa không tiếc lời khen ngợi Diệc Thanh Thanh.
“Không có mì cắt khúc, thì vẫn còn món khác mà. Tôi đã bắt đầu chờ mong cơm trưa ngày mai, bột mì cao lương này lại có thể làm ra mì sợi ăn ngon như vậy, tôi cảm thấy nói không chừng rau dại thanh niên trí thức Tiểu Diệc cũng nấu ăn ngon hơn người khác!”
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, tay nghề nấu nướng của cô đúng là tốt! Đây là mì sợi ngon nhất mà tôi từng ăn!”
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, cô cảm thấy tên ngốc nhà tôi thế nào, tuy thằng bé ngốc một chút nhưng rất biết thương người!”
“Đi đi, đừng bắt nạt thanh niên trí thức Tiểu Diệc, đứa con nhà bà tôi còn chướng mắt, đừng nói là thanh niên trí thức Tiểu Diệc người ta.”
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, cháu biết làm món ăn ngon gì thế? Giữa trưa ngày mai ăn món gì?”


Bạn cần đăng nhập để bình luận