Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 255: Tràn đầy hâm mộ ghen tị hận

Năm quả trứng này không có tác dụng lớn lắm, nhưng tốt xấu gì khi mọi người ăn rau dại, có ít canh trứng uống.
Đào non nửa ngày rau dại, số lượng đã đủ.
Sọt rau dại của Diệc Thanh Thanh vẫn duy trì trình độ không khác thím Quế Hoa, thím Đông Mai lắm, không nhiều không ít.
Tôn Lai Đệ lấy được vị trí đầu tiên sọt đầy rau dại, cằm sắp ngửa đến bầu trời, giống y như con gà trống chiến thắng trở về.
Diệc Thanh Thanh nhìn dáng vẻ của bà ta cảm thấy hơi buồn cười.
Hình như người này có chút không quá thông minh, nhưng mà thật sự nhờ có bà ta, bọn họ mới có thể kết thúc công việc trước.
Vì thế cô trêu ghẹo: “Thím Tôn, năng lực hái rau dại của thím đúng là danh bất hư truyền, vừa nhanh vừa chuẩn!”
Tôn Lai Đệ nghe thấy thế liếc mắt nhìn cô một cái, mặt trời mọc hướng Tây à, tiểu hồ ly này cũng biết khen mình sao?
Chồn chúc tết gà, không có ý tốt!
Trong những lời này chắc chắn có huyền cơ gì đó bà ta không phẩm ra được!
Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được không thích hợp chỗ nào, chẳng lẽ cô thật sự khen mình sao?
Bị kỹ thuật hái rau dại của mình thuyết phục rồi?
Diệc Thanh Thanh nhìn biểu cảm thay đổi của bà ta, lúc thì nhíu mày lúc thì mỉm cười, nghĩ thầm: Đến mức này sao? Còn không phải là chỉ khen bà ta một câu ư?
Hái rau dại không cần cố sức, nhưng vẫn luôn khom lưng sẽ đau eo!
Vừa muốn con ngựa chạy, vừa muốn ngựa không ăn cỏ là không được, chỉ cần con ngựa này thích nổi bật, khen nó mấy câu cũng có thể khích lệ nó không ngừng cố gắng, tiếp tục chạy vội.
Mấy người đặt rau dại ở nhà ăn tập thể, việc hôm nay đã gần như làm xong.
Cùng lúc đó, trong ruộng vẫn còn đang làm việc!
Thím Quế Hoa bảo Diệc Thanh Thanh trở về sớm nghỉ ngơi, nhàn rỗi như vậy chưa được hai ngày.
Qua hai ngày khoai lang trong ruộng đào ra hết, buổi chiều bốn bọn họ làm xong việc cũng đến giúp đỡ đẩy khoai lang đỏ về.
Khoai lang đỏ trong đội có hai vụ, một vụ là khoai lang đỏ xuân, một vụ là gốc khoai lang đỏ, thời gian thu hoạch hơn kém nhau một tháng.
Thu hoạch vụ thu là bắt đầu từ khoai lang đỏ thu xuân, cũng kết thúc thúc từ thu hoạch gốc khoai lang đỏ.
Sau khi thu hoạch khoai lang đỏ xong, phải cắt khoai lang đỏ thành từng lát, sau đó phơi khô.
Khoai lang đỏ mài thành bột phấn gọi là “bột khoai lang”, cũng là đồ ăn chính của mọi người.
Gốc khoai lang đỏ thì dùng để cất vào hầm trong mùa đông, dùng làm đồ ăn cho mùa đông và mầm khoai lang đỏ để mùa xuân sang năm trồng.

Diệc Thanh Thanh trở về khu thanh niên trí thức, hái một đợt rau ở vườn rau trong sân sau cho vào không gian tùy thân, sau đó bắt đầu đánh củi.
Mình nấu cơm đều dùng cành cây nhỏ nhặt được, củi thô dùng cho mùa đông làm ấm giường đất thật ra đã tích đủ, nhưng chưa bổ ra.
Hôm nay nhìn Tôn Lai Đệ chặt củi mới nhắc nhở cô.
Vẫn nên chặt nhỏ một chút mới dễ đun.
Chặt một chồng củi, nước ấm trên bếp cũng đã sôi, cô múc ra đổ vào bồn gỗ to trong sân, đổ thêm ít nước lạnh, Diệc Thanh Thanh lấy hết thịt khô lạp xưởng ở phòng chứa củi xuống.
Đã hun xong, phía trên còn có nhiều tro bụi, lúc này dùng nước ấm rửa sạch sẽ lại gửi, sau này nấu ăn thì trực tiếp lấy ra ngoài là được.
Bận xong mọi việc trời đã đen, Diệc Thanh Thanh mới nghe thấy tiếng còi tan ca.
Muộn hơn buổi tối thường ngày.
Đột nhiên cô cảm thấy may mắn vì mình bị quăng vào nhà ăn tập thể nấu cơm, còn có thể trở về trước sau khi kết thúc công việc.
Thu dọn sân xong, Diệc Thanh Thanh mở cửa trước, muốn nhìn xem đám đồng bọn trở về nhà chưa.
“Diệc Thanh Thanh! Cô nhìn mắt tôi xem, bên trong có gì này?” Lý Mộng Tuyết nâng bước chân nặng nề trở về nhìn thấy Diệc Thanh Thanh ngồi nhàn nhã ở cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tràn đầy hâm mộ ghen tị hận!”
Cô ấy kéo Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh chắn trước mặt Diệc Thanh Thanh, muốn giở trò với cô, giảm bớt mệt mỏi trên cơ thể mình.
“…”
Diệc Thanh Thanh vừa thấy tình thế không tốt, nhanh chóng ôm lấy mình định trở về phòng.
Đám Lý Mộng Tuyết lanh tay lẹ mắt giữ cửa, vươn ma trảo với cô.
“Sao ba các cô lại bắt nạt một mình tôi như vậy?” Diệc Thanh Thanh vừa lên án vừa tiếp tục chạy vào trong cửa.
“Đừng đừng đừng, tôi sai rồi!”
“Ô, ha ha, không được, quá ngứa!”
“Tiếng kêu thảm thiết” của Diệc Thanh Thanh không dứt bên tai.
Mấy phút sau, ba người gây án vỗ tay, thần thanh khí sảng nối đuôi nhau rời khỏi phòng Diệc Thanh Thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận